Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 132: Lên núi dễ, xuống núi khó 2




Huyện lệnh lắc đầu: "Ngươi nhìn xem bên ngoài cách đây hai mươi thước, nơi đó cũng có nhiều cây cối, nhưng nguồn nước lại không nằm ở bên đó. Dựa vào phương pháp này chúng ta có thể xác định đại khái khu vực có nước, nhưng không thể nào xác định một cách chính xác được, chúng ta không có nhiều thời gian để mày mò thử nghiệm."

Sư gia và Huyện lệnh đại nhân đồng loạt nhìn về phía lý chính.

Lý chính: "..."

Đừng nhìn ông, ông cũng chẳng biết gì hết, nương Đại Sơn không nói cho ông biết.

Ông khựng lại một chút, sau đó cẩn thận mở miệng: "Chuyện này là do có một hài tử trong thôn thảo vô tình phát hiện thấy, không bằng Huyện lệnh đại nhân cùng thảo dân đi đến nhà tiểu tử đó để hỏi xem?"

Nương Đại Sơn hiểu biết nhiều, vẫn là nên để nương Đại Sơn nói chuyện cùng Huyện lệnh đại nhân đi.

Ông cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Huyện lệnh đại nhân, chỉ cần nhìn thấy là chân ông lập tức nhũn ra, trong lòng hốt hoảng.

Vì thế lý chính cùng với Huyện lệnh và sư gia xuống núi.

Tục ngữ có câu, lên núi dễ, xuống núi khó, càng đừng nói đến hai người Huyện lệnh lên núi đã không dễ dàng rồi, bây giờ xuống núi lại càng thêm khó khăn, đi khoảng chừng một canh giờ mới xuống tới chân núi.

Mang đôi giày vải mới tinh để lên núi xuống núi khiến lý chính đau lòng muốn chết.

Trình Loan Loan đang ngồi trong sân để bó cỏ khô, đợi sau khi bó hết đống cỏ khô này, nàng sẽ nhóm lửa để nấu cơm trưa.

Lúc này, lý chính dẫn theo Huyện lệnh đại nhân và sư gia tới cửa.

Lúc Huyện lệnh tới thôn đã gây ra động tĩnh rất lớn, từ phía xa Trình Loan Loan đã nhìn thấy, chẳng qua nàng cũng không muốn tiến lên góp vui. Trong nhà còn có một đống chuyện phải làm, không thể thoát thân được.

1

Nhìn thấy đoàn người đến trước cửa nhà, nàng vội vàng đứng dậy mở cửa.

Lý chính ho khụ khụ, nói: "Nương Đại Sơn, đây là Huyện lệnh đại nhân, còn đây là Viên sư gia."

Trình Loan Loan cúi đầu hành lễ: "Dân phụ gặp qua Huyện lệnh đại nhân, gặp qua Viên sư gia, mọi người mau mau vào bên trong, Tuệ Nương, con mau mang ba bát nước ra đây."

Ngô Tuệ Nương đang ở trong phòng lột hạt thạch hoa, nghe thấy mẹ chồng phân phó, vội vàng đứng dậy nấu nước, nàng vừa đi ra đã nhìn thấy chiếc mũ cánh chuồn trên đầu Huyện lệnh đại nhân, sợ tới mức hai chân mềm nhũn, nước trong bát cũng đổ ra không ít.

Sư gia nhìn thấy chiếc bát bị mẻ lỗ chỗ, cũng không biết nước trong bát có sạch sẽ hay không, vừa định cự tuyệt thì liền thấy Huyện lệnh đại nhân cầm bát mẻ lên, một hơi uống hết một bát nước lớn.

Hắn cũng ngượng ngùng mà bưng bát lên uống hết, không biết là bởi vì khát nước hay là vì nguyên nhân nào khác mà hắn cảm thấy nước này có vị ngọt thanh.

Lý chính uống nước xong, trấn định nói: "Nương Đại Sơn, lần này Huyện lệnh đại nhân đến đây là vì muốn hỏi rốt cuộc là ngươi dùng biện pháp gì để phát hiện được nguồn nước ở trên núi." "Là con trai thứ hai của dân phụ vô tình phát hiện, chuyện này nói dăm ba câu cũng không thể nói rõ." Trình Loan Loan nói. "Nhưng mà bây giờ lão nhị nhà thảo dân đang bận việc, hiện tại đã đi lên trấn trên để giao hàng rồi, buổi chiều mới trở về, sợ rằng buổi tối mới có thời gian, có lẽ Huyện lệnh đại nhân phải đợi một lát."

"Làm càn!" Lông mày Viên sư gia dựng thẳng lên. "Huyện lệnh đại nhân đã cho mời, cho dù cha có chết thì cũng phải nghe lệnh Huyện lệnh đại nhân."

Lý chính sửng sốt, theo bản năng đứng chắn ở trước mặt Trình Loan Loan, khúm núm nói: "Huyện lệnh đại nhân và Viên sư gia có điều không biết, tiết trời hạn hán, trời đã lâu không có mưa, trong lúc người trong thôn đang vô cùng tuyệt vọng thì lại tìm được nguồn nước, chỉ còn non nửa tháng nữa là có thể thu hoạch lúa, công việc đồng áng không thể trì hoãn được cho nên mấy hài tử trong nhà dù chỉ mới chập chững biết đi cũng phải giúp đỡ gia đình việc nông, quả thật không phải cố ý làm chậm trễ Huyện lệnh đại nhân."

Huyện lệnh nhìn về phía sư gia: "Nơi này đều là những người nông dân thành thật chất phác, kiềm chế tính tình này của ngươi lại."

Viên sư gia vội vàng gật đầu: "Vâng vâng vâng, Huyện lệnh đại nhân nói phải."

Trình Loan Loan có chút ngoài ý muốn, vị Huyện lệnh đại nhân này là một người tốt tính, thoạt nhìn không giống loại tham quan lòng tham không đáy.

Nàng đưa mắt nhìn lý chính, ý bảo có thể nói những lời hôm qua nàng đã nói.

Lý chính rụt người, miệng hết mở lại đóng, nhưng không nói nên một lời.

Đòi tiền Huyện lệnh đại nhân, chuyện này ông chưa từng làm, căn bản cũng không dám mở miệng.