Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 162: Hắn sợ nương ngồi tù 2




Triệu Đại Sơn đã kết hôn, hắn liền nhìn ra Triệu Phú Quý muốn làm cái gì, hắn hận không thể đi nhà bếp cầm dao phay chặt Triệu Phú Quý.

Nhưng chạm phải ánh mắt kiên định của Trình Loan Loan, hắn phảng phất hiểu rõ cái gì.

Nương không thể gian díu với Triệu Phú Quý, nương bảo bọn họ ra ngoài tự nhiên là có ý tứ gì khác.

Hắn trầm giọng nói: "Tam Ngưu, Tứ Đản, đi."

Triệu Tam Ngưu nhìn thoáng qua Trình Loan Loan, lại liếc mắt nhìn đại ca nhà mình, siết chặt quả đấm đi ra ngoài.

Triệu Tứ Đản nước mắt chảy không ngừng, bất đắc dĩ đuổi theo bước chân của đại ca tam ca. Chờ đến nhà chính, bọn họ mới chú ý tới Ngô Tuệ Nương ngã ở ngưỡng cửa, tay che bụng, vẻ mặt đau đớn vô cùng.

Triệu Đại Sơn bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng ôm tức phụ nhi đặt lên giường: "Tam Ngưu, nhanh, nhanh đi nấu nước..."

Triệu Tam Ngưu cũng sắp bị dọa sợ chết khiếp, mau chóng đi nấu nước.

Triệu Tứ Đản từ trong ngăn tủ lấy ra một quả trứng gà bỏ vào trong nồi nấu.

Một nồi nước còn chưa nấu xong, nhà chính liền truyền đến một tiếng hét thảm.

Triệu Tam Ngưu phá cửa mà vào, chỉ thấy trên mặt đất, Triệu Phú Quý tê liệt ngã xuống, không biết sống chết.

Trình Loan Loan lạnh nhạt từ trên giường đi xuống: "Tam Ngưu, dùng dây thừng trói hắn lại."

Còn cần trói lại vậy thì chứng minh không chết, Triệu Tam Ngưu thở dài một hơi, chuyện giết người thì đền mạng hắn cũng biết, hắn sợ nương ngồi tù.

Hắn mau chóng tìm dây thừng, trói gô Triệu Phú Quý lại.

Trình Loan Loan cúi đầu nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất lên, đây là chiếc nhẫn điện giật, chỉ phóng điện duy nhất một lần, có thể kích điện gây choáng một nam nhân trưởng thành.

Đêm nay chỉ có một mình Triệu Phú Quý nên nàng còn có thể may mắn thoát thân, nếu như nhiều hơn mấy người thì sao, nàng chẳng phải là mặc người chém giết?

Chiếc nhẫn vẫn không được, chỉ có thể công kích ở khoảng cách gần, lúc sử dụng dễ làm cho mình rơi vào nguy hiểm.

"Nương, không xong rồi, đại tẩu vẫn đang chảy máu!"

Triệu Tứ Đản mặt mũi tái nhợt chạy tới.

Lúc này bên trong nhà bếp đang nấu nước, trong phòng đã thắp đuốc, có thể thấy rõ ràng y phục dưới thân Ngô Tuệ Nương đã bị nhuộm đỏ.

Trái tim Trình Loan Loan lộp bộp một cái: "Tứ Đản, nhanh, đi tìm Trịnh lang trung, nhanh lên!" Đêm hôm khuya khoắt thế này, trên đường tối đen như mực, nàng sợ Tứ Đản xảy ra chuyện, mau chóng lại gọi Tam Ngưu đi cùng.

Nàng ngồi ở bên giường, cố gắng bình tĩnh nói: "Đại Sơn, con đi đổ một bát nước nóng đem đến."

Triệu Đại Sơn phảng phất như tìm được người đáng tin cậy, lập tức đi đổ nước.

Trình Loan Loan cúi đầu hỏi: "Tuệ Nương, con cảm thấy chỗ nào không thoải mái?"

Ngô Tuệ Nương đau đớn lắc đầu: "Nương, con không sao, con thật sự không có việc gì... Nhất định phải giữ hài tử..."

Trong lòng Trình Loan Loan có loại dự cảm không hay cực mạnh, nàng nắm thật chặt tay nhi tức phụ, rốt cục, Trịnh lang trung vội vã chạy đến.

Hắn bắt mạch một cái, sắc mặt đột biến: "Mạch tượng bất ổn, hài tử đại khái là giữ không được, uống thuốc trước đã, giữ được người lớn rồi nói sau..."

Ngô Tuệ Nương nước mắt lập tức chảy ra: "Không, giữ hài tử, con muốn hài tử..."

"Con cũng sắp chết rồi, hài tử làm sao giữ được?" Trình Loan Loan nghiêm nghị mở miệng, "Chăm sóc thân thể cho tốt, về sau còn nhiều cơ hội sinh hài tử."

Nàng hòa hoãn ngữ khí, "Trịnh lang trung, phiền ngài mau chóng kê đơn thuốc đi."

Trịnh lang trung cũng biết vấn đề này kéo dài không được, lập tức viết đơn thuốc, để Triệu Tứ Đản đi theo lấy thuốc, cầm thuốc, Triệu Tứ Đản bắt đầu nấu thuốc. Dưới sức lửa thật lớn, cuối cùng nấu được một bát thuốc, Triệu Đại Sơn thận trọng cho Ngô Tuệ Nương uống.

Ngô Tuệ Nương tinh thần không tốt, sau khi uống xong cũng không biết là ngủ hay là ngất. Lúc này, vừa qua giờ Tý.

Chính là thời điểm yên tĩnh nhất của thôn Đại Hà, trong phòng cũng yên tĩnh đến đáng sợ, mấy gương mặt đều trắng bệch.

Trình Loan Loan nhìn về phía Triệu Phú Quý bị trói ở trong nhà, gằn từng chữ một: "Tam Ngưu, kéo Triệu Phú Quý đi theo nương."

1

Triệu Tam Ngưu không biết nàng muốn làm cái gì, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn kéo Triệu Phú Quý đi theo sau Trình Loan Loan.

Ban đêm gió mang hơi lạnh thổi tới trên người mẫu tử hai người, hai người đều không cảm thấy mát mẻ bao nhiêu, ngọn lửa đang cháy hừng hực trong đầu kia tìm không thấy chỗ để trút ra. Trình Loan Loan đứng thẳng ở dưới tán cây hòe giữa thôn.