Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Quyển 1 - Chương 53: Kỳ đà cản mũi




- Đây...

- Tuyệt không? - Vũ Anh Anh hào hứng.

Ừm, tuyệt...

Mi mắt Dạ Sở Kỳ giật giật, cả người cứng đờ. Chỗ này thì có gì mà hay chứ? Công viên trò chơi? Kiếp trước cô đã chơi đến chán rồi đó!

- Đi thôi!

Vũ Anh Anh kéo Dạ Sở Kỳ chạy đi, Hạ Cảnh Dực đứng phía sau đang thật sự không biết làm gì. Ninh Diễm Kiều nhún vai bất đắc dĩ, rảo bước đi theo.

Vũ Anh Anh hào hứng kéo Sở Kỳ chạy qua chạy lại công viên rộng lớn, tham gia các trò chơi từ những trò buồn chán đến những trò kinh điển. Đi theo hai người, Ninh Diễm Kiều cùng Hạ Cảnh Dực thong thả rảo bước. Hạ Cảnh Dực cầm trong tay máy chụp ảnh, chụp liên tục. Nhìn hướng thì đa phần hắn chụp Dạ Sở Kỳ.

- Mệt quá nhỉ? - Ninh Diễm Kiều châm biếm Dạ Sở Kỳ và Vũ Anh Anh đang mềm nhũn ngồi trên ghế.

Hạ Cảnh Dực cười, đưa máy ảnh lại chụp một tấm. Vũ Anh Anh không vô tư như Dạ Sở Kỳ, từ lúc vào công viên đến giờ vẫn luôn để ý việc Hạ Cảnh Dực chụp hình. Tới bây giờ cô thật nhìn không nổi nữa.

- Này, anh chụp cái gì? Có biết chụp hình một người mà không có sự cho phép là một hành động rất mất lịch sự không?

Hạ Cảnh Dực nghe thấy, hoàn toàn không hề tỏ vẻ mình làm gì sai. Hắn đưa máy chụp ảnh tùy tiện chụp một tấm ở hướng khác.

- Tôi cũng không chụp cô. Hơn nữa ai nói với cô là tôi chụp tiểu Kỳ? Tôi chụp cái ghế, cô ấy tình cờ lọt vào khung hình.

- Anh...!

Dạ Sở Kỳ đẩy Vũ Anh Anh ra. Vũ Anh Anh ngạc nhiên.

- Anh gọi tôi là gì?

- Tiểu Kỳ. - Hạ Cảnh Dực nói như thể đây là điều tất nhiên.

Dạ Sở Kỳ thấy tên này thật sự trông rất muốn bị đánh. Nói hay nhỉ? Cách gọi đó, chỉ có người thân mới được gọi. Hắn, không được!

Nghĩ vậy, cô bực bội giơ chân đá hắn.

- Không cho anh gọi thế!

Dạ Sở Kỳ phồng má, cố làm bộ dạng tức giận. Nhưng mà, cô làm thế chỉ khiến bản thân thêm đáng yêu mà thôi.

- Vậy phải gọi thế nào?

- Gọi... - Dạ Sở Kỳ túng quẫn, cuối cùng hàm hồ đáp - Không cho anh gọi tên tôi, tốt nhất là đừng gọi tôi.

Hạ Cảnh Dực câm nín. Không được gọi cô? Đùa à? Không gọi cô thì hắn tán đổ cô bằng niềm tin sao hả? Chuyện này tuyệt đối không thể đồng ý được!

- Nghe chưa, tránh ra, tránh xa Sở Kỳ bé bỏng của tôi ra. - Vũ Anh Anh chắn trước Dạ Sở Kỳ.

Ninh Diễm Kiều vỗ trán một cái. Những lúc như thế này, có phải riêng tư hai người liền giải quyết được không? Vì cái gì mà Vũ Anh Anh lại chen vào?

Cô có ấn tượng khá tốt với Dạ Sở Kỳ qua ngày hôm nay, cảm thấy cô ấy với Hạ Cảnh Dực cũng là một cặp không tồi. Còn có thể giúp hắn xóa đi ký ức của năm đó...

Có điều, cô Dạ Sở Kỳ này dù là người tốt, nhưng mà ngốc quá. Nói nhẹ hơn, vậy là quá ngây ngô rồi. Cô muốn tác thành cho bọn họ, vậy cũng khó. Đã vậy còn có Vũ Anh Anh làm kỳ đà cản mũi nữa chứ. Bảo sao cô ta đơn giản như vậy. Đều là bị người bên cạnh dạy mà ra cả. Bị bảo bọc đến độ không cần nghĩ nữa.

- Anh Anh, cậu đi với tôi mua ít nước ngọt đi. Tôi khát nước rồi. - Ninh Diễm Kiều nhìn qua Vũ Anh Anh.

- Ở gần đây có một cái máy bán nước tự động, cậu tự đi đi. - Vũ Anh Anh nói, vẫn nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Dực đầy cảnh giác.

Ninh Diễm Kiều lại vỗ trán một cái, nhìn đám người. Một cô ngây ngô, một cô thì bảo thủ, cộng thêm một ông anh bất lực. Cô có cảm tưởng, ở đây cô chính là người thông minh nhất rồi. Nếu cô không dạy, bao giờ thì đám người này mới tiến hóa được đây hả?

Ninh Diễm Kiều nghĩ vậy, liền trực tiếp lôi Vũ Anh Anh đi mà không cần hỏi. Vũ Anh Anh vùng vẫy, nhưng vẫn không làm Ninh Diễm Kiều dừng lại được.

Ninh Diễm Kiều lôi Vũ Anh Anh tránh xa hai cái người bên kia, thả ra. Vũ Anh Anh cáu, liền bực bội quát:

- Cậu làm cái gì thế hả?

- Làm cái gì? Cậu nhìn xem cậu làm cái gì? - Ninh Diễm Kiều nhăn mặt.

- Tôi làm gì? - Vũ Anh Anh hất hàm - Tôi phải bảo vệ Sở Kỳ nhà tôi chứ!

Ninh Diễm Kiều suýt chút tự đem mình đánh chết. Bảo sao cô ta lại bảo vệ mức độ đó. Hay thật, coi người ta thành người nhà mình luôn rồi!

- Cậu nhìn lại đi, Sở Kỳ không phải con gái cậu. -bNinh Diễm Kiều lắc lắc vai Vũ Anh Anh.

Vũ Anh Anh bị lắc đến đầu óc xoay vòng. Ninh Diễm Kiều lắc một hồi bất lực buông cô ra, thở dài.

- Thật ra... - Vũ Anh Anh nhìn qua phía Dạ Sở Kỳ, đột nhiên kích động nhảy múa - Cậu ấy đáng yêu như thế, ai mà không muốn bảo vệ chứ? Nói cho cậu biết, tôi mà là con trai vậy thì sẽ lập tức đem cậu ấy đi đăng ký kết hôn!

Mi mắt Ninh Diễm Kiều giật giật.

- Cậu bao nhiêu tuổi mà muốn đăng ký kết hôn? Mà, cậu chắc tính hướng của cậu không vấn đề chứ?

Vũ Anh Anh chu môi nhìn Ninh Diễm Kiều, bộ dáng không vui.

- Ai nói tính hướng của tôi không có vấn đề?

- ...

Con người này đảm bảo là có vấn đề rồi.

- Tôi cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên nhìn ra Sở Kỳ bắt đầu thích tên kia rồi. Đúng là tôi cố ý tách anh ta với Sở Kỳ đấy, cậu muốn tôi dừng lại chứ gì?

Ninh Diễm Kiều hơi do dự, nhưng cũng gật đầu.

- Tôi không yên tâm lắm đâu, nhưng mà vì hạnh phúc của Sở Kỳ, tạm đồng ý với cậu. Có điều, nếu mà tôi thấy ngứa mắt, vậy nhất định sẽ làm tình địch của anh ta. Mặc dù tôi cũng có rất nhiều bạn gái rồi... - Vũ Anh Anh lầm bầm.

Nói rồi Vũ Anh Anh tung tăng chạy đi mua nước ngọt. Ninh Diễm Kiều đứng đó, vẫn chưa tiếp thu nổi. Cô vừa nghe thấy gì thế? Có phải nghe nhầm rồi không?

Vũ Anh Anh đem lon nước mát lạnh áp vào mặt Ninh Diễm Kiều làm cô giật mình. Vũ Anh Anh cười toe toét.

- Tôi chỉ đùa thôi, cậu không cần nghiêm túc ngẫm nghĩ như vậy.

Ninh Diễm Kiều cầm lấy lon nước, thở ra một hơi. Cô chịu thua rồi đấy!

- Quay về xem hai người kia rốt cuộc tiến triển thế nào đi!

Nói rồi Vũ Anh Anh vui vẻ kéo Ninh Diễm Kiều đi thẳng. Ninh Diễm Kiều nhìn cô, không hiểu nổi cuối cùng cô gái này đang suy nghĩ gì trong đầu.