Xuyên Không Chi Đặc Công Thiên Kim

Chương 7: Nữ Hài






Lãnh Ngạo rất nhanh đã quay trở lại phòng thử đồ, đúng lúc này rèm cửa được kéo ra, Băng Tâm khoác trên mình Chiếc váy tay dài.

Chiếc váy này khoe trọn cổ ngọc, cùng xương quai xanh mê người của cô.

Váy được thiết kế theo kiểu váy công chúa đuôi dài, phía sau lưng được đan dây, không kín quá cũng không hở quá.

Những sợ dây đan chéo nhau, tạo ra những khoảng trống làm lộ ra một phần lưng với hình xăm uốn lượn bắt mắt.

Ở phần thân váy được đính thêm những viên kim cương, cùng đá quý lớn, nhỏ để tạo điểm nhấn.

Chiếc khăn voan đội đầu cũng là một phần không thể thiếu của váy cưới, khăn voan được cố định trên đầu Băng Tâm, chiều dài thì bằng độ dài của chiếc váy cô đang mặc.

Trên đầu Băng Tâm đôi chiếc vương miện được tô điểm bởi vô vàn những viên đá quý nhỏ, cổ và tay của Băng Tâm đeo trang sức được thiết kế riêng, đó là trang sức hình mặt trăng.

Trông Băng Tâm bây giờ chẳng khác nào một cô công chúa bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Lãnh Ngạo chọn cho mình bộ Vest trắng, bây giờ anh chỉ thiếu một con bạch mã nữa thì đã có thể trở thành ’ Bạch mã hoàng tử ’ được rồi.
Lãnh Ngạo bước tới ôm lấy cô nhân viên hiểu ý liền đi ra bên ngoài, anh cúi người xuống hôn lên môi Băng Tâm thật lâu mới buông ra.
Lãnh Ngạo : " Bảo bối.

Em thấy thế nào thích chứ?! "
" Ừm, rất thích có điều hơi nặng.

"
Lãnh Ngạo : " Vậy có cần sửa lại không? "
" Không sửa nữa.

Sửa thì sẽ không đẹp.

" Lãnh Ngạo chỉ gật đầu không nói thêm gì nữa.

Một lần nữa cánh cửa phòng được mở ra, người bước vào là Từ Viên Khang cùng Trình Lạc.
Từ Viên Khang chọn cho mình bộ vest màu đen, còn Trình Lạc thì chọn một chiếc váy màu kem.


Khi mới bước vào Trình Lạc liền chạy tới bên Băng Tâm cười nói :
" Tâm Tâm, cậu đẹp thật đấy, mình thực sự không nỡ gả cậu đi đâu… Nhưng do hai người quá xứng đôi nên đành chấp nhận vậy.

"
Băng Tâm nhìn về phía sau Trình Lạc rồi đáp :
" Hai người cũng rất xứng đôi.

" Nương theo ánh mắt của Băng Tâm Trình Lạc liền thấy khuôn mặt thèm đòn của Từ Viên Khang.
Khi đã chọn được đồ xong, cả bốn người cùng nhau rời khỏi tiệm áo cưới.

Trước cửa tiệm Băng Tâm nhìn quanh không thấy xe của Trình Lạc thì hỏi :
" Lạc Lạc, xe cậu đâu.

"
Trình Lạc : " Mình hôm nay không đi xe.

mình đi taxi tới, lát nữa mình quay trở lại bệnh viện xin nghỉ vài ngày.

"
Từ Viên Khang nghe vậy thì chen vào nói : " Đúng lúc tôi tiện đường có thể cho cô quá giang.

"
Trình Lạc : " Đi cùng anh sao?Không cần đâu.

" Đoạn Trình Lạc nhìn sang phía Băng Tâm nói :
" Cậu không phải lo cho mình việc của cậu bây giờ là về nhà ngủ thật ngon, chuẩn bị cho hôn lễ vào 3 ngày nữa.

Mình đi đây.

" Nói xong Trình Lạc liền bước đi, Từ Viên Khang cũng chào Băng Tâm và Lãnh Ngạo rồi lên xe rời đi.
Lãnh Ngạo : " Họ đi rồi mình cũng về thôi.

" Băng Tâm gật đầu đồng ý.

Họ mải chìm đắm trong hạnh phúc nên không để ý đã có người đứng từ xa theo dõi.

Sau khi Lãnh Ngạo rời khỏi kẻ theo dõi kia ghi lại địa chỉ cửa tiệm váy cưới và mau chóng rời khỏi.
Từ Viên Khang lái xe đi theo Trình Lạc, thấy cô đang đứng đợi xe thì đậu xe lại bên đường hạ kính xuống rồi nói.
" Lên đi tôi chở cô đi.

"
Trình Lạc : " Không cần.

‘’ Từ Viên Khang mở cửa xuống xe mặc kệ sự né tránh của Trình Lạc trực tiếp bế cô lên đặt cô vào trong xe.
Trình Lạc đột nhiên bị bế lên theo quán tính liền ôm lấy cổ Từ Viên Khang, miệng quát :
" Này Từ Viên Khang, anh làm gì vậy mau buông tôi ra.

"
Từ Viên Khang : " Tôi đưa cô tới bệnh viện.

"
" Tôi đã nói không cần mà.

"
Từ Viên Khang : " Tôi cũng không muốn đâu, nhưng đây là em dâu nhờ tôi làm, nên bổn thiếu mới miễn cưỡng đưa cô tới mà thôi.

"
Thời gian 3 ngày trôi qua rất nhanh, mặc dù thời gian gấp rút nhưng hôn lễ của Băng Tâm và Lãnh Ngạo vẫn được chuẩn bị rất kỹ càng.

Tông màu được lựa chọn chủ yếu là màu trắng và màu đỏ, khách mời tới dự lễ cũng bắt buộc phải theo yêu cầu.

Hôn lễ được tổng chức ở một khách sạn cao cấp.

Phụ tránh đón khách chính là những thuộc hạ trung thành của hai người.
Băng Tâm ngồi ở trong phòng chờ, bên trong này còn có Doãn lão, Nam Cung lão, Doãn Kỳ, Doãn Tuyết và Trình Lạc.

Doãn lão rơm rớm nước mắt nắm lấy tay cháu gái nói :
" Cháu gái của ông đi lấy chồng thật rồi, sao ông cảm thấy không nỡ vậy… "
Băng Tâm đưa tay nắm lấy tay ông dịu dàng nói :
" Ông nội đừng khóc mà.

"
Nam Cung lão thấy vậy cũng an ủi :
" Hôm nay là ngày vui, ông khóc như vậy là không được đâu.

"
Doãn lão : " Phải phải, ông nội phải cười cháu gái đi lấy chồng ông nội tất nhiên phải vui rồi.

Linh Nhi à, vậy con ở nha ông nội ra ngoài trước đây.

"
Cánh cửa phòng lại được mở ra Lãnh Ngạo cùng Lâm lão gia, Lâm Phong và Đường Hinh bước vào.

Vừa đặt chân vào phòng Lãnh Ngạo đã mau chóng chạy tới bên Băng Tâm.
Trình Lạc thấy vậy thì nhắc nhở :
" Nam Cung thiếu đã sắp tới giờ rồi mà anh còn vào đây sao? " Lãnh Ngạo chỉ đành nhún vai cho qua, biết làm sao được anh nhớ bảo bối rồi nên tới thôi.

Băng Tâm hướng mắt về phía ba người kia khẽ gọi :
" Ba, anh,chị dâu.

" Đường Hinh mỉm cười đi tới bên cạnh ngồi xuống nói :
" Bảo bối nhà mình xinh thật đấy.

"
" Ừ… xinh lắm, xinh tới nỗi không nỡ gả đi.

" Lâm Phong tiếp lời.

Băng Tâm nghe vậy thì mỉm cười.

Cô nhìn thấy vành mắt của Lâm lão gia hơi ửng đỏ thì hỏi :
" Ba à? ba khóc sao? "
Lâm lão gia bước tới vuốt nhẹ đầu cô cười đáp :
" Ba đâu có khóc, chỉ là hồi nãy đứng ở ban công hóng gió chắc bụi bay vào mắt nên mới vậy.

Con gái của ba xinh lắm, đáng yêu lắm."
Băng Tâm : " Ba à! Cảm ơn ba.

Nếu không có ba, e rằng con…"
" Nếu muốn cảm thì ba phải cảm ơn ông trời đã mang cho ba một đứa con gái xuất sắc như con… Còn nữa con còn dám nói ba khóc đừng khóc nữa trôi hết lớp makeup thì sẽ không đẹp đâu.

" Vừa nói Lâm lão gia vừa đưa tay lau nước mắt cho Băng Tâm.
Băng Tâm : " Không có đâu dù không trang điểm con gái ba cũng vẫn rất đẹp.

"
" Phải phải, con gái ba lúc nào cũng đẹp hết.

" Nói dứt câu Lâm lão gia liền đứng dậy nhìn mọi người trong phòng một lượt rồi nói :
" Nào mọi người, ai về vị trí nấy nào sắp tới giờ rồi.

"
Giờ lành đã đến âm nhạc du dương, êm ái vang lên Băng Tâm xinh đẹp yêu kiều trong chiếc váy cưới khoác tay Lâm Phước lão gia đi tới bên người mà cô yêu, Phía trước của cô là Trình Lạc khi tới nơi cô ấy cũng xuống vị trí của mình.
Lâm lão gia đã tới nơi Lãnh Ngạo bước xuống đón.

Lâm lão gia đặt ta của Băng Tâm vào tay của Lãnh Ngạo.

Trước khi rời đi Lâm lão gia đã nói với Lãnh Ngạo rằng :
" Lãnh Ngạo, hôm nay ta giao con gái của mình cho con.

Ta mong con có thể thay ta luôn yêu thương bảo vệ nó.

"

Lãnh Ngạo : " Ba yên tâm nhất định con sẽ làm được.

" Nhận được câu trả lời chắc nịch từ Lãnh Ngạo Lâm lão gia mới bước đi trở lại vị trí của mình.
Lãnh Ngạo để cô khoác lên tay mình mỉm cười nói :
" Đi thôi, bà xã yêu… " Băng Tâm mỉm cười cùng anh bước tới nơi Cha Sư đang đứng chờ.
Cha Sứ nhìn xuống hai người gật đầu, rồi nhìn về Băng Tâm hỏi :
" Cô dâu Doãn Băng Tâm, con có đồng ý lấy chú rể Nam Cung Lãnh Ngạo làm chồng, luôn yêu thương cùng nhau san sẻ những niềm vui nỗi buồn trong cuộc sống, luôn bên cạnh chăm sóc khi ốm đau bệnh tật.

Cho dù là giàu sang hay bần hàn cũng không rời bỏ.

Con có đồng ý không.

"
Băng Tâm : " Con đồng ý.

"
Đoạn Cha Sứ lại nhìn về phía Lãnh Ngạo ngập ngừng một chút Cha mới lên tiếng hỏi :
" Chú rể Nam Cung Lãnh Ngạo, con có đồng ý lấy cô dâu Doãn Băng Tâm làm vợ… Luôn yêu thương, chăm sóc, luôn luôn chiều chuộng.

Bảo bọc và che chở cho cô ấy, không được khiến cô ấy phải buồn, phải tức giận, nếu cô ấy có làm gì sai thì cũng không được quyền mắng hay giận cô ấy… Con có đồng ý không? " Lãnh Ngạo che miệng cười đáp :
" Con đồng ý.

" phía dưới khán đài mọi người cũng được một tràng cười vì lời thề nguyện dành cho chú rể.
" Vậy hai con hãy trao nhẫn cho nhau.

" Cha sứ dứt lời Từ Viên Khang và Trình Lạc trên tay đã cầm hai hộp đựng nhẫn đi về phía cô dâu, chú rể.

Sau khi nghi thức trao nhẫn hoàn thành cha sứ tuyên bố :
" Hai con đã trả lời vợ chồng, có thể trao chau nụ hôn.

Chúa sẽ ban phước lành cho hai con.

"
Cha sứ vừa dứt lời Lãnh Ngạo đã bước tới một tay đặt ở eo Băng Tâm tay còn lại bắt lấy cằm cô đưa cô vào nụ hôn sâu.
Sau khi rời môi cô Lãnh Ngạo để trán mình chạm vào trán cô rồi nói
" Anh yêu em bà xã.

"
Băng Tâm : " Em cũng yêu anh ông xã.

"
Tiếp theo là tiết mục mà cô gái nào cũng háo hức mong đợi.

Trình Lạc cảm thấy không hứng thú lắm nên xoay người định đi nhưng khi cô vừa xoay người thì đụng phải người phục vụ, Từ Viên Khang lại ở cạnh đó thấy cô sắp ngã thì đưa tay ra kéo, nhưng vì mất đà nên… cả hai cùng ngả.
Trùng hợp thay bó hoa cưới lại rơi trúng vào Trình Lạc.
Trình Lạc ôm đầu đứng dậy nhìn bó, nhìn bó hoa cưới trong tay rồi nhìn Từ Viên Khang
" Anh kéo tôi làm gì? "
Từ Viên Khang : " Tôi cứu cô đấy.

‘’
" Không cần.

" Nói rồi dúi báo hoa cưới cho Từ Viên Khang rồi đi mất hút.
Khung cảnh yên bình tươi đẹp này liễu có bị phá hủy không? khi có người đang âm thầm đứng từ xa quan sát nhất cử nhất động của Băng Tâm..