Xuyên Không Kì Cục Truyện

Chương 53: Ngoại truyện 7:Mãi mãi yêu anh




"Dạ Phong, anh đừng lo, nhất định đây chỉ là chút tai nạn, có thể là bà đã ăn phải thứ gì đó kiêng kỵ với chế độ ăn của mình nên mới vậy thôi, anh đừng buồn quá nhé! "- nàng cũng ôm lấy anh, chưa bao giờ Dạ Phong yếu đuối như bây giờ, anh cần nàng nhiều hơn bất cứ lúc nào, chuyện nàng nghi ngờ Nhiếp Thanh Tư chắc chỉ có thể để một mình nàng tự mình giải quyết mà thôi.

Sau khi trấn an được Dạ Phong ở lại chăm sóc cho lão phu nhân, Hạ Tước liền đi đến phòng của Nhiếp Thanh Tư, mạnh bạo gõ cửa, cô ta vừa mở cửa thì nàng liền đi vào trong, kéo cô ta vào trong, cửa phòng cũng bị khóa lại.

"Có chuyện gì? Tại sao chị lại hành động như vậy chứ? "- Nhiếp Thanh Tư khó chịu ra mặt, liếc cũng không thèm liếc nàng.

"Nhiếp Thanh Tư! Rốt cuộc cô đã để lão phu nhân sử dụng cái gì vậy hả? "- nàng tức giận hỏi.

"Suỵt! Đừng nói lớn quá, nếu không lão phu nhân lại cho rằng chị đang ức hiếp tôi đấy! Chị dâu à, em đơn giản chỉ cho lão phu nhân ăn soup mà thôi, nhưng mà... lại là soup đóng hộp, em đã kiểm tra kỹ rồi. Một chén soup đóng hộp chứa đến 1000mg natri, người bị bệnh tim nên kiêng chất báo và natri, em không thể lừa bà ta ăn thứ gì béo được nên đành cho bà ta ăn soup thôi, nhưng chị yên tâm, bà ta ăn ít, không có giết chết bà ta được đâu, em còn cần bà ta mà, sao có thể để bà ta chết được chứ! "- Nhiếp Thanh Tư vô cùng điềm tĩnh trả lời câu hỏi của nàng.

*Chát! *- Hạ Tước quá mức tức giận liền ra tay tát cô ta một cái.

"Đồ hồ li độc ác, uổng công lão phu nhân đối xử tốt với cô, cô lại đối xử với bà ấy như vậy!"

"Hừ, cho dù có đối xử thế nào thì cũng không thay đổi được điều hiển nhiên là bà ta yêu quý tôi hơn, tôi xứng đáng làm vợ của Dạ Phong hơn cô, để rồi xem, tôi và cô, ai sẽ thắng!"

"Anh ấy không phải là món đồ giành cho người chiến thắng, Dạ Phong là con người, anh ấy yêu ai là chuyện của anh ấy, cô đừng nghĩ rằng bản thân lôi kéo được lão phu nhân thì tốt, cho dù cô lôi kéo cả Dạ gia, chỉ cần Dạ Phong vẫn còn yêu tôi thì cô vẫn thua tôi thôi! Kẻ đến sau! "- Hạ Tước xoay lưng bỏ đi, không thèm để ý đến Nhiếp Thanh Tư, cô ta một mình ở trong phòng tức giận cũng không thể làm ồn, chỉ biết tức giận quăng gối.

Chiều hôm ấy, lão phu nhân mới tỉnh dậy, yếu ớt mở mắt nhìn thấy Hạ Tước đang dọn dẹp tủ sách cũ của bà nên làm bà cũng có chút yêu quý, nhưng Nhiếp Thanh Tư của bà vẫn sẽ tốt hơn, bà phải cố gắng giúp đỡ cho cô cháu gái yêu quý của bà, giúp cô bé ở bên cạnh Dạ Phong của bà.

"Thanh Tư đâu?"

"Ơ, bà tỉnh rồi ạ? Bà có muốn uống nước hay ăn gì không ạ? "- Hạ Tước quay lưng lại, mỉm cười, đi đến bên cạnh bà, đỡ bà ngồi dậy.

"Không cần, gọi Thanh Tư đến đây với tôi! "- bà nghiêm mặt, hất tay Hạ Tước ra.

"Vâng ạ! "- nàng chỉ biết im lặng, cúi đầu đi ra ngoài, bên ngoài Nhiếp Thanh Tư đã đứng từ lâu, nhìn nàng còn nhếch môi khinh bỉ, lập tức đẩy nàng qua một bên, đi vào bên trong, ngọt ngào nói chuyện với lão phu nhân.

Hạ Tước cũng không còn gì để nói đành đi về phòng mình, lúc đó Dạ Phong đang ngồi trên bàn làm việc nói chuyện điện thoại, dường như anh cũng không hề rảnh rỗi gì nhưng vẫn vì lão phu nhân mà chấp nhận ở nhà. Cảm thấy yêu chồng mình hơn bao giờ hết, Hạ Tước tiến đến bên cạnh anh, ôm lấy anh, khiến anh có chút bất ngờ:

"Tiểu Tước, có chuyện gì sao? "- anh lo lắng, quay lại nhìn nàng.

"Không có gì cả, Dạ Phong! Em yêu anh, mãi mãi yêu anh!"

"Sao vậy? Yêu anh đến mức đó à? "- không biết là vì cái gì mà Tiểu Tước đột nhiên như vậy, nhưng anh rất vui, ôm cô đầy sủng nịnh.

"Ừ, em biết anh rất yêu quý mẹ, vì di ngôn của mẹ, anh đã rất cố gắng chấp nhận Nhiếp Thanh Tư, xem cô ấy là em gái của mình, em cũng hiểu anh rất yêu quý bà và bà lại luôn muốn anh cùng Nhiếp Thanh Tư trở thành vợ chồng, vì Nhiếp Thanh Tư mà bà luôn ghét bỏ em, luôn gây khó dễ cho anh, nhưng anh lại vì em mà cãi nhau với bà, gây ra chuyện như hôm nay, nếu là người khác, em còn cho rằng họ sẽ bỏ rơi em ấy chứ, vậy mà anh lại không làm như vậy. Dạ Phong, chỉ cần... chỉ cần anh còn yêu em, mãi mãi muốn em ở bên cạnh chăm sóc cho anh thì em nhất định sẽ không bao giờ bỏ rơi anh, mãi mãi yêu anh! "- nàng mỉm cười, cả hai người cười hạnh phúc nhìn nhau, cuối cùng, họ trao cho nhau một nụ hôn cháy bỏng đầy hạnh phúc, đúng vậy, chỉ cần bọn họ còn yêu nhau, nhất định... mãi mãi cũng không chia xa.

Trong lúc đó, Nhiếp Thanh Tư và lão phu nhân lại đang cùng nhau xem phim trong phòng bà, cô ta còn diễn rất đạt vai diễn hiền lành, hiếu thảo của bản thân, ân cần gọt trái cây cho bà khiến lão phu nhân ấm lòng, còn nghĩ ra cả một viễn cảnh tốt đẹp nếu Nhiếp Thanh Tư trở thành cháu dâu của mình. Được một lúc, Nhiếp Thanh Tư mới giả vờ khó xử, nói với bà:

"Bà nội, cháu... cháu có một chuyện luôn muốn nói với bà, cháu biết cháu rất ích kỉ với chị dâu, nhưng... cháu yêu Dạ Phong, cháu không thể tiếp tục đánh mất anh ấy như vậy được!"

"Cháu có ý gì? Cứ nói ra, chỉ cần bà lão này có thể giúp cháu thì bà sẽ giúp cháu! "- chỉ đợi đến câu này, trong lòng Nhiếp Thanh Tư đã có một cỗ vui vẻ, lập tức nhỏ nhẹ nói.

"Cháu có ý này ạ.... "- Nhiếp Thanh Tư lập tức nói nhỏ vào tai bà, nhếch môi vô cùng ma quái.

"Như vậy... như vậy có quá đáng lắm không? Tiểu Phong và vợ nó... ừm.... "- lão phu nhân có hơi bối rối hỏi.

"Bà à, đây là cách duy nhất đấy ạ!"

"Được thôi, bà sẽ giúp cháu!"

*Còn tiếp*