Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 22: Luyện sắt




về phần luyện thép, tạm thời còn chưa đủ điều hiện luyện thép. Có điều hiện gìờtỉnh luyện ra đồng chẳc là có thế miền cưỡng dùng được.

Giang Siêu dạy cho mọi người xây năm cái lò cao. Vài tên thợ rèn tuy rằng làm theo, nhưng rõ ràng là có chút không phục Giang Siêu.

Giang Siêu lười đi giải thích với bọn họ. Chờ đến khi xây lò cao xong rồi, trong mắt vài tên thợ rèn hiện lên vẻ chấn động.

Bọn họ đều là người trong nghề, đương nhiên có thế nhìn ra được lò tốt hay lò xấu, dù là thông gió, tắt lửa hay là khóa nhiệt độ cũng vậy.

Lò cao được Giang Siêu dạy làm không có gì đế bắt bẻ, tốt hơn biết bao nhiêu lần so với lò mà bọn họ từng biết.

Vài người thợ có lòng khồng phục đều trờ nên rất là khâm phục.

Giang Siêu không để ý thái độ của bọn họ. Hiện giờ hắn đang đau đầu chuyện than củi dùng để nhóm lửa. Nếu chỉ dùng than củi thì nhiệt độ cao nhất có thể đạt tới là khoảng

1000 độ.

Dù có quạt thêm gió thì cũng sẽ khồng vượt qua 1200 độ.

Nhiệt độ nóng chảy của sắt là hơn 1538 độ. Nhiệt độ nóng chảy của đồng là hơn 1083 độ.

Dùng than củi là không thể nào luyện ra được đồng tốt và sắt tốt, càng đừng nói tới luyện được thép. Có điều, nếu có than cốc thì sẽ không tồn tại vấn đề về nhiệt độ.

Nhiệt độ tối đa mà than cốc có thế đạt đến là hơn 2300 độ.

Giang Siêu dường nhưthấy trong trí nhớ của nguyên chủ có mỏ than ở sau núi. Nếu nhớ khồng nhầm thì có thể khai thác mỏ than nơi đó, vấn đề than hỏa cũng sẽ được giải quyết.

Lúc nãy đang xây lò cao, Giang Siêu sai A Sinh đi xem xét vị trí trong trí nhớ.

Chờ khi lò cao xây xong, A Sinh cầm theo một cục than đá nhỏ khoảng một cái nắm tay trớ lại.

Giang Siêu nhận than đá, trong lòng rất vuỉ vé. Có than đá rồi sẽ không cần phải lo vấn đề nhiệt độ nữa.

Hắn bảo trưởng thôn sắp xếp người khai thác than, tiền công bằng với đội bảo vệ thôn.

Công việc khai thác than khá là vất vả, cũng có nguy hiểm nhất định, đương nhiên phải trả tiền công cao. Ngoài ra Giang Siêu còn liên tục dặn dò vấn đề về an toàn.

Vốn dĩ tạm thời không phân ra được người đi đào than đá. Có điều, Giang Siêu vì đẩy nhanh tiến độ, bảo trưởng thôn đi mấy thốn xung quanh thuê người, biết có tiền nên khá nhiều người tới.

Có mấy chục người thanh niên trai tráng, mấy chục người trung niên khoảng năm mươi tuổi, vừa lúc có thể để bọn họ đào than đá. về phần phụ nữ già cả trẻ con, trướng thôn không nhận.

Nhân lúc này, Giang Siêu tranh thú làm thêm máy quạt gió đơn giản cho năm cái lò.

Bới vì làm gấp cho nên mấy cái máy quạt gió rất thô sơ. Giang Siêu định tìm thêm vài thợ mộc đến đây cải tiến nó.

Hiện giờ, hắn cực kì thiếu nhân tài về mọi mặt. Nếu chỉ dựa vào một mình hắn thì không thể nào hoàn thành được nhiều công việc như vậy.

Có điều Tống Ninh Tuyết đã nhận chuyện đi tìm nhân tài. Chỉ mong Tống Ninh Tuyết sẽ không làm hắn thất vọng.

Dưới sự uy hiếp của nạn trộm cướp, Tống Ninh Tuyết chắc chắn sẽ dốc hết sức tìm người, nén hắn khỏng lo lắng về chuyện này cho lắm.

Có sức gió từ máy quạt gió, nhiệt độ lò cao tăng lên nhanh chóng. Kế cả khi lúc này dùng than củi, thì nhiệt độ cũng cực cao.

Chờ khi năm cái máy quạt gió đều làm xong, một phần than đá cũng được vận chuyển trớ về.

Nhìn mấy khối đất đen kia, cả chín người thợ rèn đều không biết đây là cái gì.

Giang Siêu tự mình bật lửa than cốc, thợ rèn mới biết được mấy khối đất đen này có thể cháy, sức lửa đốt còn mạnh hơn than cúi.

Đại Triệu còn chưa biết cóng dụng của than đá, nếu không thì mỏ than sau thôn Kháo Sơn đã bị đào rỗng lâu rồi, cũng nhờ vậy mà Giang Siêu nhặt được của hời.

Có than đá là có thể bắt đầu luyện đồng và luyện sắt. Gạch đỏ còn chưa ra lò, đám thợ rèn đành phải tạm thời làm việc trong nhà gổ.

Giang Siêu dạy cách luyện đồng và luyện sắt cho chín người thợ rèn. Bọn họ nghe thì nghe nhưng vằn mang lòng nghi ngờ.

Có điều, khi thấy cách xây lò, than đá và năm máy quạt gió chưa từng nhìn thấy, bọn họ liền không cãi lời Giang Siêu.

Hơn nữa, Giang Siêu là ông chủ của bọn họ, bọn họ không muốn chấp nhặt với tiền bạc, cho nên Giang Siêu nói như thế nào thì bọn họ làm như thế đấy.

Sắp xếp xong chuyện bên đám thợ rèn, Giang Siêu đi về nhà.

Nhanh nhất cũng phải tới ngày mai mớì có thể dùng được đồng và sắt đã tinh luyện. Chín người thợ rèn thay phiên nhau nung, số lượng đợt nung đầu chắc là đủ đế rèn thứ mà hắn muốn rèn.

Có điều, hiện giờ đã không kịp chế tạo đại pháo, bời vì bước đầu tiên là nung nòng đại pháo không thế hoàn thành trong vài ngày.

Còn có chế tạo đạn pháo nữa. Dựa vào một mình hắn là không làm ra được nhiều đạn pháo, thế nào cũng không đủ dùng. Nhân tài! Vẩn là do thiếu nhân tài!

Cách tốt nhất hiện giờ là cải tiến mìn tre, rồi dùng đồng hoặc là sắt đã tinh luyện chế tạo vài cái nòng pháo nhỏ, vậy là xong pháo cối phiên bản đơn giản.

Bọc thêm một lớp sẳt dưới mìn tre có thể tăng độ bền cho mìn tre, không đến mức chưa ra khỏi nòng pháo đã bị nổ mạnh.

Loại pháo cối phiên bản đơn giản này làm Giang Siêu nhớ tới khi còn nhỏ chơi pháo Trùng Thiên, cũng có thể gọi là hỏa tiễn, nguyên lý hoạt động tương tự nhau, đều là dựa vào lực đấy do thuốc súng tạo ra để đẩy mìn tre đi.

Chỉ cần thêm mảnh sắt nhỏ vào trong mìn tre thì lực sát thương sẽ khỏng kém lựu đạn thật một chút nào.

Lúc về tới nhà đã là buổi tối, người tới làm việc cũng đi về fôi, nhưng mà Tô Miên Miên vẫn đợi ờ cửa. Khi thấy Giang Siêu, nàng vui vẻ đi lên đón.

“Đương gia, chàng không sao chứ…” Tô Miên Miên lo lắng hỏi.

Cái cách nàng xưng hô với Giang Siêu đã tự nhiên hơn rất nhiều, mặt mày cũng thêm vài phần lưu luyến.

Nàng biết chuyện Giang Siêu đi đánh bọn cướp, nên lo lắng suốt cả ngày hôm nay, không có tâm tư làm bất cứ chuyện gì.

Khi đánh bọn cướp xong, Giang Siêu không trở về nhà ngay, mà đi khu vực rèn đúc bên kìa.

“Ta không sao, các muội lại không ăn cơm, haizz… Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm…” Giang Siêu đau lòng xoa nhẹ mặt Tô Miên Miên.

Về chuyện này, dù có khuyên nữa cũng vô dụng, đành phải từ từ thôi.

“Ca ca, bọn muội phải đợi ca ca về mới ăn cơm, ca ca không trớ lại, Tiểu Thảo ăn không vỏ… Tiểu Thảo sợ không còn được gặp lại ca ca nữaí”

Tỏ Tiểu Thảo đứng bên cạnh đi lên ỏm chân Giang Siêu, trong mắt mang theo lo lắng, đôi mắt hơi sung đỏ, cái miệng mếu máo, suýt chút nữa là khóc.

Đám phụ nữ tới nhà làm việc hôm nay có nhắc tới chuyện của Giang Siêu. Con bé nghe thấy nên rất lo lắng.

Trời đã tối rồi mà Giang Siêu còn chưa về, con bé lo lắng khóc lên.

Mới chỉ vài ngày thôi, các nàng đã coi Giang Siêu là trụ cột của mình. Nếu Giang Siêu thật sự xảy ra chuyện thì các nàng cũng không biết phải làm sao.

“Yên tâm đi, ca ca chắc chắn sẽ trở về, sau này dù thế nào đi nữa, các muội đều phải tín rằng ca ca sẽ trớ về, biết chưa? Mặc kệ có xảy ra chuyện gì, ca ca đều sẽ không bỏ rơi các muội.”

Giang Siêu hơi cảm động nhìn hai tỷ muội, biết mình không lẵng phí tình cảm mấy ngày qua, hai tỷ muội thật sự coi mình là người thân.