Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 72: Cách giải quyết




Giang Siêu nói xong, có ít nhất mấy chục người của ba đại thị tộc đứng lên. Điều này là do ở đây chỉ có năm đến sáu trăm người.

Toàn bộ tộc Dạ Lang có gần một vạn người, nhà ở của họ đều làm bằng tre, người làm nghề mộc chắc chắn không ít.

Ít nhất một nửa trong số người tộc Dạ Lang biết làm nghề mộc. Có lẽ ngay cả nữa nhân cũng biết.

Còn có nhiều người có thể chỉ biết một chút, muốn đứng lên nhưng lại hơi do dự.

“Được rồi, các ngươi vậy. Những người còn lại về nhà lấy gõ, tốt nhất là tấm ván hoặc những thứ tương tự. Ta sẽ vẽ cho các ngươi một bản vẽ, tất cả thợ mộc đến đây, ta sẽ giải thích cho các ngươi biết phải làm gì."

Giang Siêu vẫy tay với mấy chục người đi ra, đồng thời chỉ đạo những người còn lại.

Tất cả mọi người đều hơi nghi ngờ, không biết Giang Siêu muốn làm gì, nhưng nhìn thấy các tộc trưởng gật đầu thì đầu hành động.

Tình hình căng thẳng ban đầu đột nhiên trở nên thoải mái một cách kỳ lạ. Mọi người đều đồng loạt đi làm việc.

Bên này, Giang Siêu vừa vẽ vừa giải thích cho nhóm thợ mộc.

Ba tộc trưởng của ba đại thị tộc và Đông Ly Nguyệt, thiếu tộc trưởng của Đông Ly thị cũng đi tới. Đông Ly Thải, Tống Tiểu Nhã và Giang Vân, đang ở bên cạnh Giang Siêu, đã bị đẩy ra ngoài.

Nghe Giang Siêu giải thích về công dụng của bánh xe nước và những bức vẽ, mọi người càng nghe càng kinh ngạc, vẻ mặt từ ngạc nhiên chuyển sang mừng rỡ.

Nguyên lý bánh xe nước của Giang Siêu rất đơn giản và dễ hiểu, cấu tạo cũng không khó, chỉ cần thợ mộc làm theo lời hắn là làm được bánh xe nước. Nó chắc chắn có thể tưới tiêu cho toàn bộ đồng ruộng của tộc Dạ Lang.

“Giang huynh đệ, ngươi thật đúng là cao nhân, từ nay về sau, ta Nam Minh Phong chỉ nghe theo ngươi. Trước đây ta đã hiểu lầm ngươi, đắc tội ngươi rất nhiều, xin hãy nhận một lạy của ta”

Giang Siêu giải thích xong nguyên lý cấu tạo của bánh xe nước cũng như cách chế tạo bánh xe nước và nền tảng của nó, Nam Minh Phong quay người lại quỳ xuống trước mặt hắn, nhưng lần này hắn không kịp ngăn cản ông.

Người đàn ông trung niên cường tráng khoảng năm mươi tuổi này là một người ngay thẳng và có ân oán rõ ràng. Chẳng trách ông có thể lãnh đạo Nam Minh thị.

Ở bên cạnh, tộc trưởng Đông Ly thị và tộc trưởng Bắc Quỳnh thị cũng tràn đầy kính trọng nhìn Giang Siêu.

Người có thể có ý tưởng tuyệt vời như vậy và biến nó thành hiện thực, chắc chỉ có Giang Siêu mà thôi.

Bọn họ có thể tưởng tượng, sau khi bánh xe nước được chế tạo ra sẽ như thế nào, sau này bánh xe nước sẽ giải quyết triệt để mâu thuẫn trong tộc Dạ Lang, hai người không khỏi càng kính trọng Giang Siêu.

Người có năng lực, đi đến đâu cũng được chào đón, đặc biệt là người như Giang Siêu.

Có sức mạnh cường đại, tài nghệ cao, kiến thức sâu rộng và mấu chốt y thuật cũng rất kinh ngạc.

“Tộc trưởng không cần khách khí, ta chỉ hy vọng người cùng tộc các ngươi đừng chém giết lẫn nhau, dù sao các

ngươi có cùng một tổ tiên.”

Giang Siêu đỡ Nam Minh Phong đứng dậy, khẽ mỉm cười nói.

Nam Minh Phong nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp, ông liếc nhìn tộc trưởng Đông Ly thị và Đông Ly Nguyệt ở đối diện.

Ông mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì.

Những người thợ mộc từ ba thị tộc xung quanh cũng nhìn nhau với vẻ mặt phức tạp.

Dù sao bọn họ cũng là kẻ thù mấy đời, cho dù muốn hóa giải thù hận cũng chưa chắc có thể dễ dàng buông bỏ như vậy.

Nhưng biểu hiện của họ lúc này cho thấy sự thù hận trong lòng mọi người đã phai nhạt đi rất nhiều.

Muốn loại bỏ hoàn toàn hận thù sẽ phải cần một khoảng thời gian.

Tuy nhiên, Giang Siêu cũng không vội, chỉ cần bọn họ cùng nhau làm việc vài ngày, còn sợ bọn họ không hóa giải được thù hận sao?

“Được rồi, mọi người bắt tay vào làm thôi. Tốt nhất là hoàn thành công việc càng sớm càng tốt, lúa mạ ngoài đồng sẽ không đợi lâu đâu.” Giang Siêu đánh thức ánh mắt phức tạp của mọi người.

Mọi người vội vàng làm việc.

Chẳng bao lâu, khu vực này lập tức trở nên bận rộn, gần hai đến ba nghìn người của ba đại thị tộc đã được điều động.

Tạo một bánh xe nước lớn, có nhiều người tham gia như vậy, tốc độ lập tức tăng lên trong nháy mắt.

Mất gần nửa ngày, hầu hết các bộ phận của bánh xe nước đã được hoàn thành.

Kênh dẫn nước khổng lồ ở dòng sông cũng đã được đào, nền móng bánh xe nước cao gần chục mét đã hoàn thành. Đây là lợi ích sức lực của nhiều người.

Có vẻ ngày mai là sẽ xong.

Sự nhiệt tình của ba bên vẫn không hề suy giảm, không ai nghỉ ngơi, mọi người đều tăng ca và làm việc theo yêu cầu của Giang Siêu.

Khi mệt mỏi, sẽ có người khác nhanh chóng thay thế hoặc chạy tới giúp đỡ. Mối quan hệ giữa ba đại thị tộc dần trở nên hòa hợp hơn.

Bản thân họ khao khát hòa hợp, cho dù là kẻ thù truyền kiếp nhưng đứng trước sự tồn vong của dân tộc. Những ân oán cá nhân lập tức tỏ ra nhỏ nhặt không đáng kể.

Nhìn thấy những thay đổi như vậy, tộc trưởng của ba đại thị tộc vốn luôn bận rộn bên sông nhìn nhau, trong mắt đều lộ ý cười.

Tuy rằng vẻ mặt của hai tộc trưởng Đông Ly thị và Nam Minh thị có chút lúng túng, nhưng nụ cười của họ cũng có chút chân thành.

Giang Siêu luôn ở bên cạnh chủ trì tình hình chung và giám sát công việc của mọi người.

Bởi vì có sự hiện diện của hắn nên công việc của mọi người hầu như không mắc phải sai sót nào, dù có sai sót thì cũng chỉ là lỗi nhỏ và không ảnh hưởng lớn.

Đến đêm khuya, mọi người vẫn đang làm việc hăng say. Bên bờ sông đốt rất nhiều đống lửa, chiếu sáng toàn bộ công trường.

Giang Siêu là người bận rộn nhất, hắn phải lo liệu mọi mặt, thỉnh thoảng lại vội vã tới lui, nếu mọi người không hiểu thì đều †ìm đến hắn.

Nhìn dáng vẻ bận rộn của hắn, trong mắt ba tộc trưởng và Đông Ly Nguyệt đều lộ vẻ cảm động. Có bao nhiêu người có thể vì bọn họ làm đến bước này?

Trong số người Hán, e rằng không có ai thật lòng tốt cho bọn họ như Giang Siêu. Thậm chí một số người còn nghĩ rằng nếu hắn là người tộc Dạ Lang thì tốt biết bao.

Trong khi mọi người đang bận rộn, một nhóm người Đông Ly thị cầm nhạc cụ đi tới đây, chủ yếu là thiếu nam và thiếu nữ.

Đây là những thanh niên đã xin Giang Siêu chỉ dạy nhạc khí tối qua, họ đến chơi nhạc để cổ vũ tinh thần cho mọi người.

Bỗng chốc, không khí tại hiện trường trở nên sôi nổi, mọi người vừa làm việc vừa hát dân ca.

Lúc này, Đông Ly Nguyệt đi tới trước mặt Giang Siêu. Tuy rằng trên mặt nàng có chút mệt mỏi, nhưng cũng

không hề làm giảm sự xinh đẹp của nàng, thậm chí còn mang đến cho nàng một loại vẻ đẹp kỳ lạ khác.

Thậm chí nàng còn đẹp hơn Đông Ly Thải và có nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành.

“Giang công tử, sao ngươi không nghỉ ngơi một chút đi? Ta nghe nói ngươi hiểu nhạc cụ, chúng ta cùng hợp tấu một khúc đi!” Nàng cười nói với Giang Siêu.

Lúc này, Đông Ly Nguyệt không còn phong thái bề trên ban ngày nữa, cũng ít cảm giác lạnh lùng và khí chất xa cách của nữ vương hơn.

Thay vào đó, nàng có thêm một chút khói lửa nhân gian.