Xuyên Không: Thư Sinh Hàn Môn Và Kiều Thê

Chương 81: Mẹ đẻ của kỹ thuật lai giống lúa




Lá và nhựa của loại cây này thật sự rất độc. Nhưng chỉ cần chủ ý cẩn thận và phòng hộ thì cũng không có tác hại gì nhiều.

So với có thể kiếm tiền, độc nhỏ này liền không coi là cái gì.

“Đương nhiên là thật. Nếu các người có thể giúp ta vận chuyển ra khỏi núi. Một trăm cân nhựa cây khô, ta sẽ trả thêm ba lượng bạc.”

Giang Siêu liền thận trọng đáp lời với Nam Minh Phong.

Nam Minh Phong mừng rỡ, vội vàng cùng Giang Siêu cáo từ, chuẩn bị sắp xếp người đi khai thác nhựa cây.

Ở bên kia, Bắc Quỳnh Trạch cũng đã nhận được tin tức. Hắn đi được nửa đường cũng lập tức quay trở về gia tộc.

Một trăm cân phơi khô rồi giúp Giang Siêu vận chuyển ra khỏi núi sẽ được trả một trăm lẻ ba lượng bạc. Đây là một món làm ăn lớn nha.

Số tiền kiếm được không chỉ có thể để tộc nhân không còn chịu đói, còn có thể mua thêm nhu yếu phẩm để sinh hoạt. Ông ta làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền này được.

Đông Ly Nguyệt cũng phái người trở về truyền lời, chuẩn bị sắp xếp người đi hái nhựa cây.

Bốn nhánh của tộc Dạ Lang cộng lại cũng có hơn hai mươi nghìn người.

Mỗi nhánh lại có ba gia tộc lớn với số người hơn năm nghìn. Loại trừ những người lớn tuổi và trẻ em thì mỗi gia tộc cũng có gần hai ngàn người cường tráng ở tuổi lao động.

Mấy chục vạn mẫu đất màu mỡ trên đồng bằng, trừ những lúc bận rộn thì thời gian còn lại mọi người đều kiếm công việc khác để làm, rất nhàn rỗi.

Đang rảnh rỗi mà lại có người cho việc làm với mức lương cao như thế, ai lại không muốn làm?

Bởi vì mối quan hệ với Giang Siêu, ba gia tộc lớn cũng không có bất đồng lợi ích gì với nhau. Bọn họ thương lượng công bằng với nhau.

Nam Minh Phong, Bắc Quỳnh Thạch cùng trưởng lão của gia tộc Đông Ly tụ họp lại để bàn bạc sắp xếp nhân lực lên núi khai thác nhựa cây.

Mà Giang Siêu thì đã chờ không nổi, muốn đi xem rừng cao su trên núi của gia tộc Nam Minh.

Giang Vân, Tống Tiểu Nhã lo lắng cho Giang Siêu nên cũng đi theo. Còn Đông Ly Nguyệt bởi vì quen thuộc nơi đó nên liền trở thành người dẫn đường.

Đông Ly Thải biết Giang Siêu muốn đi xem cây cao su gì đó trên núi của gia tộc Nam Minh thì cũng muốn ởi theo.

Tuy nhiên khi nàng nhìn những cánh đồng lúa ở bình nguyên trước mặt thì ánh mắt lại lóe lên tia kỳ lạ.

"Giang đại ca, chờ đến khi ta làm ra cây lúa lai thành công thì xem xem ngươi có nhìn ta với ánh mắt khác không. Đến lúc đó ngươi có còn không thích ta nữa không.”

Tiểu nha đầu lầm bầm rồi lại lao vào nghiên cứu lai tạo giống lúa.

Nàng càng ngày càng có tự tin rằng mùa thu hoạch sau, giống lúa lai này chắc chăn sẽ đạt được năng suất cao hơn.

Sau đó sản lượng và chất lượng thóc sẽ ngày càng cao lên. Nàng có thể sẽ trở thành cha đẻ của kỹ thuật lai giống lúa mà Giang Siêu đã từng nói đến.

Không đúng, phải là mẹ đẻ của kỹ thuật lai giống lúa mới đúng. Nàng muốn để Giang Siêu phải nhìn nàng nhiều hơn vài lần.

Lúc trước tiểu nha đầu hỏi Giang Siêu vì sao hắn lại biết được những lý luận lai giống lúa này.

Giang Siêu nói hắn có sư phụ, được mệnh danh là cha đẻ của kỹ thuật lai giống lúa - người đã dạy lại kỹ thuật này cho Giang Siêu.

Tiểu nha đầu nghe được như vậy thì liền quyết tâm trở thành mẹ để của kỹ thuật lai giống lúa. Mặc dù đã có cha đẻ của kỹ thuật lai giống lúa rồi. Nhưng thêm một cái mẹ đẻ thì chắc cũng không có vấn đề gì đúng không.

Dù sao đống lý thuyết kia của Giang Siêu cũng đâu có áp dụng vào thực tiễn đâu.

Nàng nếu có thể áp dụng thành công, thì danh xưng mnẹ đẻ lúa lai' này cũng không có gì là quá đúng không?

Ngay tại thời điểm tiểu nha đầu quyết tâm trở thành mnẹ đẻ lúa lai' thì Giang Siêu cùng đám người Đông Ly Nguyệt cũng đã đi đến ngọn núi của gia tộc Nam Minh.

Nơi này cách đỉnh núi khoảng mấy trăm dặm.

Cây cối cao và rậm rạp, nếu không có người quen đường như Đông Ly Nguyệt dẫn đường thì Giang Siêu sợ rằng hắn sẽ lạc đường mất rồi, một thời gian ngắn rất khó có thể trở ra ngoài.

Mấy người rất nhanh liền tìm được loại cây mà Đông Ly Nguyệt nói tới. Cây cao su ở nơi này có chút lộn xộn, cách nhau chừng vài trắm mét.

Dù sao thì nếu mật độ cây quá rậm rạp thì một trong số đó cũng không thể phát triển được do thiếu ánh nắng mặt trời. Chúng sẽ thấp bé hoặc dần dần chết đi.

Thiên nhiên chính là như vậy, chỉ có thể thích nghi được mới có thể tồn tại.

Tuy nhiên một mảnh rừng cao su cũng có trên mấy chục cây.

Đếm sơ lược cũng phải có tầm hai mươi đến ba mươi ngàn cây cao su trong một khu rừng mấy mẫu, Quy mô cỡ này khiến Giang Siêu cảm thấy hài lòng.

Ít nhất là trong một khoảng thời gian hắn không cần phải lo lắng về nhựa cao su. Chỉ có điều chỉ phí trả cho cao su khô thì cao hơn.

Nhưng cũng hết cách rồi, dù sao thì để vận chuyển được nhựa cao su ra ngoài thật sự quá khó.

"Tiểu nguyệt, khi nào đến thời gian thì cô phái một đám người đến nhổ cây cao su ở đây đem ra bên ngoài tìm một khu rừng nào đó trồng xuống. Ngoài ra, nếu điều kiện cho phép thì những cây con khác cũng chuyển đi đi. Ta muốn tìm một chỗ ở huyện An Ninh để trồng những cây cao su này.”

Giang Siêu quay đầu nói với Đông Ly Nguyệt.

Cách xưng hô của hai người mới được thay đổi cách đây không lâu.

Đông Ly Nguyệt gọi Giang Siêu bằng tên. Giang Siêu gọi nàng là Tiểu Nguyệt.

Đông Ly Nguyệt nghe xong lời nói của Giang Siêu, nhẹ gật đầu, nhưng trong mắt lại có tia kỳ lạ.

Tộc Dạ Lang của các nàng vất vả lắm mới kiếm được một nghề kiếm được tiền. Nhưng nếu Giang Siêu cũng trồng loại cây cao su này ở bên ngoài, dần dần có phải hắn sẽ không thuê các nàng thu thập nhựa cao su nữa đúng không?

Giang Siêu nhìn ra được lo lắng của nàng, mỉm cười nói:

“Yên tâm đi. Dù như thế nào thì ta vẫn sẽ thu mua nhựa cao su. Hơn nữa, ta cũng sẽ mở ra các tuyến đường thương mại cho tộc Dạ Lang với thế giới bên ngoài. Sau này, không chỉ là nhựa cao su mà còn rất nhiều thứ tộc Dạ Lang có thể bán được.”

Giang Siêu từng nghe nói tộc Dạ Lang có một con sông chảy ra ngoài.

Nếu như Giang Siêu đoán không lầm thì con sông này được nối với sông An Ninh của huyện An Ninh.

Nếu là có thể khai thông việc vận chuyển hàng trên sông, đừng nói việc có thể sẽ tiết kiệm được chỉ phí khai thác cây cao su. Mà là sau này các hàng hóa của tộc Dạ Lang đều có thể vận chuyển thông qua đường này để bán ra ngoài.

Tộc Dạ Lang cũng có thể nhờ đó mà thoát khỏi cảnh nghèo đói hiện tại, dân dần sẽ trở nên tốt hơn, sẽ không còn cảnh có người phải đói chết như những năm qua.

Hơn nữa, Giang Siêu thậm chí còn muốn biến tộc Dạ Lang thành một đại bản doanh khác.

So với thôn kia, ưu thế của tộc Dạ Lang mạnh hơn rất nhiều. Núi cao và rừng rậm, lui có thể thủ, tiến có thể công.

Thôn Kháo Sơn nếu bị phát hiện thì mặc dù lực phòng ngự có mạnh nhưng nếu triều đình quyết tâm công chiếm thì cũng không thể giữ được bao lâu.

“Những lời ngươi nói là thật? Tộc Dạ Lang của chúng ta còn cái gì có thể bán đi? Những lâm sản kia sao? Nhưng người cần mua lâm sản cũng không nhiều.”

Trong mắt Đông Ly Nguyệt tràn đầy nghi hoặc.

Viễn cảnh mà Giang Siêu miêu tả rất tốt, nhưng nàng thật sự không biết tộc Dạ Lang có thể bán được gì ngoài nhựa độc mà Giang Siêu muốn hiện tại.

Hơn nữa, nhựa độc của loại cây mà Giang Siêu gọi là cây cao su này, rốt cuộc Giang Siêu cần để làm gì? Nàng cũng không biết.