Xuyên Không Về Đấu La Cùng Hệ Thống Liên Minh

Chương 19




Cổ Phong ngồi trên xe bò tiến đến, vì đã có kinh nghiệm hơn trước nên Luyện Thần Quyết không mất quá lâu để hắn viên mãn.

“Thật là chán, Luyện Thần Quyết đã tự động hỗ trợ linh hồn tăng mạnh, không cần ta quản, nhưng phải mất một ngày mới đến Tác Thác Thành, làm gì cho đỡ chán đây” Cổ Phong thở dài nằm trên đống rơm trên xe

“Ta đề nghị kí chủ nghiên cứu cổ đàn cùng cổ sáo” Hệ thống thấy thế lười biếng nói

“Ngươi không nói thì ta suýt quên mất” Cổ Phong nói

Bình thường giao tiếp với hệ thống là bằng linh hồn nên cũng không ai nghe thấy dù người lái xe bò ngay bên cạnh

Triệu hồi ra cổ đàn cùng cổ sáo, nhưng hắn cũng không biết dùng, mấy nhạc cụ này ở kiếp trước của hắn cũng không thông dụng lắm.

“Kí chủ có thể câu thông linh hồn vào để học cách dùng”

“Ra là vậy”

Dùng linh hồn tiến nhập vào trong, hắn thấy rất nhiều nhạc phổ, vô vàn các bia đá, dường như bất tận. Trong cả cổ đàn và cổ sáo đều có nhạc phổ thuộc về riêng nó.

“Học cái này thì đến bao giờ nha” Cổ Phong thoát mồ hôi hột nói

“Ngươi chỉ cần chạm vào các bia đá là nó sẽ tự truyền nào não bộ” Hệ thống như nhìn thằng ngu nói

Bản hệ thống là công nghệ tối tân, sao có thể gân gà như vậy

Cổ Phong bay xung quanh chạm hết vào các bia đá. Một lượng lớn thông tin truyền đến.

“Thật mẹ nó đau đầu” Cổ Phong lắc lắc đầu nói

“Cồ đàn chuyên tạo huyễn thuật, vẫn là cất đi, thử cổ sáo trước”

Cầm lên cổ sáo như một người chuyên nghiệp, nhắm mắt lại, hắn bắt đầu thổi theo khúc nhạc du dương làm cỏ cây xung đều đung đưa nhẹ nhàng theo. Các con động vật hoang dã chạy ra đến bìa đường ngồi xuống thưởng thức. Dù những con thỏ hay con nai rất sợ con người cũng tiến tới gần.

Người kéo xe giật mình sợ sệt mình xung quanh, nhưng tiếng sáo cũng làm ông ta hưởng ứng theo dù những con hổ hung dữ đang ở phía trước. Có thể nói là vạn vật bình đẳng, ai cũng như ai, khi nghe tiếng sáo thì đều biến thành người thưởng thức âm nhạc mà thôi.

Thổi xong một bài, Cổ Phong mở mắt ra, phất tay nói: “Lui đi”

Linh hồn hắn đã mạnh hơn trước nên có thể cảm nhận được cảnh vật xung quanh dù không mở mắt. Thấy các con vật hưởng ứng âm nhạc như vậy hắn cũng không đuổi đi.

Các con vật xung quanh cúi đầu xuống cảm tạ Cổ Phong rồi từ từ rời đi.

Lão phu xa muốn bình phẩm một câu, nhưng thấy hắn bá khí như vậy, sợ quá nên đành nín lại tiếp tục kéo xe.

Một ngày sau.

“Đây là tiền lái xe như đã hứa, lão ông, cầm lấy đi” Cổ Phong cười mỉm hiền lành đưa ra một kim hồn tệ cho lão phu xa

“Đa tạ công tử” Lão phu xa cúi đầu, hắn tưởng Cổ Phong đáng sợ lắm cơ, không ngờ đối phương lại hiền lành dễ gần như vậy.

Cổ Phong bắt đầu tiến tới Liệp Hồn Sâm Lâm. Huýt sáo một cái để gọi Ki Ki, trước đây khi ở cùng trong học viện, Cổ Phong đã huấn luyện Ki Ki một vài điều cơ bản, mà tiếng huýt sáo này là thứ nó quen thuộc nhất.

Sâu thẳm trong Liệp Hồn Sâm Lâm, một con sói đang ngủ say mở hai mắt ra, nó biết người nó chờ đã đến rồi. Dùng tốc độ nhanh nhất tiến tới chỗ Cổ Phong, không quá vài giây nó đã xuất hiện ở ngoài rừng. Vô Ảnh Lang không phải chỉ là tên gọi suông, nó biểu tượng cho vương giả của tốc độ trong loài sói.

Ki Ki đứng trước mặt Cổ Phong, mồm hơi vểnh lên cười nhìn rất đáng yêu. Nó đang cố tạo biểu cảm hạnh phúc, để Cổ Phong biết nó rất vui mừng. Càng mạnh, linh thức của nó càng cao, hiện tại nó đã hiểu tiếng người, một phần cũng là từ bé ở cùng Cổ Phong.

“Không ngờ 4 năm mà ngươi đã lớn như vậy, nhìn còn rất hùng dũng đấy chứ” Cổ Phong sờ đầu nó nói

Ki Ki là một con bạch lang cao 2 mét, mặt nhìn cực kì đáng yêu, nhưng cũng rất hùng dũng. Lông của nó thì cực kì mượt, sờ rất thích. Trên trán nó vẫn còn hình một thanh kiếm, nhìn càng đẹp, nó không có biết thủ thuật che dấu ấn ký, nên ấn ký vẫn luôn hiện ra trên trán nó. Nó vẫn chưa dùng đến nên cũng không mất đi.

“Hồn lực ngươi cũng phải quanh quẩn 1 vạn năm đi, không tệ, không tệ” Cổ Phong vui mừng nói

“Đây là bản đồ đại lục, nhớ kỹ đi, tí nữa xuất phát đến Tác Thác Thành” Cổ Phong đưa ra bản đồ nói

Đối với hồn thú 1 vạn năm, nhớ mấy thứ này quá đơn giản, không quá lâu, 2 tiếng sau, Ki Ki đã ghi nhớ toàn bộ. Nó tru lên một tiếng nhẹ biểu thị đã hoàn thành.

“Được rồi, xuất phát” Cổ Phong trèo lên lưng nó ngồi

Hồn thú chạy loạn ở đại lục là không cho phép, nhưng từ đây đi qua Tác Thác Thành cũng chỉ qua mấy cái thôn cùng một cái thành, còn lại toàn là đồng cỏ, nên hắn cũng không lo. Với tốc độ của Vô Ảnh Lang, thì con lâu bọn hắn mới thấy thân ảnh.

Không mất bao lâu, buổi chiều Cổ Phong đã đến nơi. Hắn đi qua Linh Thực Đường ăn một bữa rồi mới đi tiếp.

Ki Ki thì chờ ở xa xa ngoài thành chỗ cánh đồng.

Vừa bước vào quán ăn, quản lý ngước nhìn lên thì giật mình chạy vội ra khom người cung kính nói nhỏ: “Cậu chủ”

“Ở nơi đông người không cần quá lễ nghi” Cổ Phong nói

Nhân viên hay quản lí đều biết mặt hắn, nhưng hắn muốn che giấu thân phận nên vẫn luôn bảo mọi người giả vờ, coi mình như khách nhân bình thường.

“Vị khách nhân này, mời vào” Quản lý đưa tay lễ phép mặt cười tươi nói

“Chờ đã, tại sao hắn được chen hàng” Một vị khách nhân dữ dằn nói

Bởi vì linh thực đường buôn bán cực kì tốt, nên vẫn luôn có một hàng dài chờ vào ăn, có người còn phải đặt sẵn trước một tháng để có một bàn tiệc lớn mời bạn bè tầm 10 người. Những người muốn ăn luôn hôm đó phải xếp hàng. Dù cửa hàng rất lớn nhưng cũng không thể chứa hết người.

“Vị khách nhân này, vị tiểu bằng hữu này là kim cương thực khách của bổn tiệm nên được ưu tiên” Quản lý vẫn cười tươi nói, dù sao làm nghề này thì phải chiều lòng khách nhân.

“Thật ngưu bức” Vị khách nhân kia kinh ngạc nói

Nếu ngươi có lượng tiêu thụ đủ cao ở các Linh Thực Đường hay Tiện Dụng Quán thì đều được cho một thẻ thành viên. Thẻ thành viên được chia ra làm Bạch Kim, Hoàng Kim, Hắc Kim, cùng thẻ tối tân Kim Cương chỉ được trao ra từ cao tầng. Bình thường để kiếm điểm nhanh thì người ta thường đến Tiện Dụng Quán mua đồ, vì đồ ở đó mua không phải chờ còn rất tiện lợi, xài cực kì thích. Khuyết điểm duy nhất là hàng hơi ít, bình thường hàng ra được 2 tuần là hết, phải chờ đến 2 tuần sau mới lại có.

Cổ Phong tiến vào, ngồi vào một cái bàn lớn được dát vàng trong phòng VIP riêng. Phòng cực kì xa hoa, nói là phòng thì cũng không phải, vì nó ở trong một rừng trúc nhân tạo sau khuôn viên cửa tiệm, bên cạnh là hồ nước, cá bơi bên trong rất sinh động. Mỗi cửa tiệm đều có một không gian rộng như vậy dành riêng cho Cổ Phong nếu hắn tới.

Có nhân viên tiến đến, lễ phép nói “Cậu chủ, ngài dùng gì ạ”

“Cho ta một suất bún chả thịt nướng, bún bò huế, cùng 10 cân steak thượng hạng mang đi”

“Dạ, thưa cậu chủ” Cậu nhân viên lui

Vì sao được gọi là nhân viên, vì hắn thấy gọi tiểu nhị nó cứ bị low low sao á, nên bảo mọi người gọi là nhân viên, thực khách cũng không có vấn đề gì, gọi dần thì quen.

Một lúc sau đồ đã mang lên, sao mà bọn hắn có thể để cậu chủ mình chờ lâu được. Cổ Phong chén sạch không chừa một mống, một năm sống trong sâm lâm toàn ăn thịt nướng không có gia vị làm hắn như mất vị giác, nên lần này ra tìm ngay mấy món nặng hương vị để tìm lại vị giác của chính mình.

Thịt bò steak thì được gói gọn trong một hộp gỗ trang trí cực đẹp.

“À quên, làm cho ta thêm 10 suất bún chả thịt nướng mang đi nữa” Cổ Phong gọi một tên nhân viên qua nói

Một lúc sau, một hộp gỗ khác được bày trên bàn.

“Được rồi, tiếp tục làm ăn đi, ta đi đây”

“Dạ, thưa cậu chủ”

“Cậu chủ đi đường thượng lộ bình an” Năm tên nhân viên đứng sẵn tùy thời phục vụ hắn ngoài cửa cúi đầu chào

Cất hai hộp gỗ vào Vạn Bảo Giới, hắn rời đi.

“Ki Ki, ta mang cho ngươi thịt này” Cổ Phong nói

Ki Ki hớn hở đứng lên, dù trong rừng nó luôn ăn thịt hồn thú, nhưng chủ nhân mang cho thì đương nhiên vẫn vui. Không ngờ vừa mở hộp gỗ ra, một hương vị thơm ngào ngạt tỏa ra làm nó chảy cả nước miếng, ngửi thôi đã biết nó ngon hơn thịt sống hồn thú cả tỉ lần. Nó thòm thèm vài ngoạm đã hết. Nó vẫn mở miệng nhìn Cổ Phong, để nói cho hắn biết, nó vẫn muốn nữa.

“Ta chỉ mang thế thôi, lần sau sẽ mang nhiều hơn” Cổ Phong không ngờ Ki Ki ăn được nhiều vậy, có thể là do quá ngon

Trèo lên lưng nó, Cổ Phong chỉ tay nói: “Đi theo hướng này”

Ki Ki không lề mề lập tức thi triển hồn lực chạy theo phương hướng Cổ Phong chỉ.

Để tránh thôn dân bên ngoài biết được, nên nó trực tiếp chạy vào khuôn viên trường. Nói là trường cũng không phải vì nó nghèo rớt mồng tơi, căn bản không giống một ngôi trường. Lúc hắn chạy tới đã là buổi tối.

Đang nằm dưỡng thương Phất Lan Đức cùng Triệu Vô Cực bỗng dưng giật mình một cái nhìn nhau. Phất Lan Đức cười khổ nói: “Dạo này thật nhiều người viếng thăm, chúng ta đi qua xem”

Hai người chạy qua xem xem là ai dám quang minh chính đại xông vào.

Chạy qua thì bọn hắn thấy, một con 1 vạn năm bạch lang cao lớn, cùng một ai đó đang ngồi trên lưng nó. Đúng lúc này bọn học viên quay về, vì để dưỡng thương nên Phất Lan Đức không có tự mang bọn học sinh qua Đại Đấu Hồn Trường mà để Đái Mộc Bạch hướng dẫn. Hiện tại thì là thời điểm bọn họ quay lại.

“Vị bằng hữu này, không biết ngươi viếng thăm học viện chúng ta làm gì?” Phất Lan Đức cực kì nhiệt tình hỏi

Đối với một người trẻ tuổi, hắn không cần nha, nhưng khi cả hắn lẫn Triệu Vô Cực nhìn thấy ấn ký trên đầu Ki Ki, thì hài hòa hơn nhiều. Bọn hắn làm sao có thể quên được, vừa mới hôm qua còn ăn no hành cơ mà.

Cổ Phong còn chưa trả lời, thì Đường Tam cùng Tiểu Vũ từ đằng xa thấy đã chạy tới nói: “Phong Ca”

Cổ Phong quay người lại cười nói: “Tiểu Tam, Tiểu Vũ, dạo này vẫn khỏe chứ”

Thấy đối phương bơ mình, Phất Lan Đức cũng đành chịu, hồn thánh bây giờ mất giá thế sao.

Tiểu Vũ chạy lên ôm cổ hắn nói: “4 năm không gặp ta nhớ ngươi chết đi được”

“Không cần phải nũng nịu, có chuyện gì?” Cổ Phong cũng không lạ với tuyệt chiêu này của nàng, hỏi thẳng

“Hôm qua hắn bắt nạt ta” Tiểu Vũ chỉ tay về phía Triệu Vô Cực cười nham hiểm

“Người ta hiện tại cũng là lão sư của chúng ta, Tiểu Vũ ngươi nói gì vậy” Đường Tam cốc đầu Tiểu Vũ nói

“Tiểu Tam, ấn ký ta lưu lại ngươi dùng rồi?” Cổ Phong ngạc nhiên, nếu đúng mà nói thì hắn không nên gặp nguy hiểm gì.

“ y… hôm qua ta thi triển đánh Triệu lão sư” Đường Tam gãi đầu nói

Cổ Phong mới hiểu ra, bảo sao người hắn đầy thương tích. Hắn còn tưởng Triệu Vô Cực bị Đường Hạo bán vài cân hành miễn phí.

Mọi người xung quanh ngạc nhiên, vì bọn họ nghĩ sát kỹ hôm qua là của Đường Tam, không ngờ lại xuất phát từ người này. Phất Lan Đức thì nghĩ đây là tuyệt kỹ Đường Hạo lưu lại.

“Phong ca, ngươi cũng định nhập học sao?” Đường Tam hiếu kì hỏi

“Kì nhập học đã qua, mời ngươi đến năm sau” Phất Lan Đức nói

“Ta không đến nhập học” Cổ Phong cười cười nhìn qua Phất Lan Đức nói

“Ta đến là muốn có chuyện muốn bàn với hiệu trưởng đây” Cổ Phong nói

Phất Lan Đức ngạc nhiên, hắn thì có chuyện gì để bàn với ta, chờ đợi Cổ Phong nói tiếp

“Ta muốn mua cổ phần của học viện, được chứ?” Cổ Phong xả ra một đống kim hồn tệ từ Vạn Bảo Giới chất thành núi nhỏ ngồi lên, bá khí nói

Ánh hoàng kim chói lóa, như mặt trời giữa ban mai. Phất Lan Đức nhìn mà mồm há hốc xuống, nước dãi bắt đầu chảy ra, hắn là người vừa tham tiền vừa keo kiệt.

“E hèm” Phất Lan Đức ho nhẹ lấy lại uy nghiêm

“Không biết các hạ muốn mua bao nhiêu phần trăm cổ phần” Phất Lan Đức híp mắt nhìn Cổ Phong

“Ta muốn 99%” Cổ Phong nói

“Không thể, ngôi trường này là tâm huyết của ta” Phất Lan Đức lập tức từ chối, dù lòng đang đau như cắt vì không thể lấy đống kim hồn tệ kia, mắt thì vẫn liếc liếc núi vàng

“Ta sẽ dùng 1 triệu kim hồn tệ để mua, như thế nào?” Cổ Phong hờ hững nói

Đường Tam cùng Tiểu Vũ ngạc nhiên, không lẽ hắn đi cướp hoàng thất?

Giàu như Trữ Vinh Vinh ở đằng xa cũng ngạc nhiên, vì một triệu cũng không phải là con số nàng có thể cầm ra. Kim hồn tệ là của tông môn, nàng không có quyền lấy nhiều như vậy. Thế mà người nhìn chạc tuổi nàng có thể cầm ra, còn hờ hững như đây chỉ là một con số nhỏ.

Lần này, Phất Lan Đức triệt để há hốc mồm, nước dãi chảy ra như suối.

“E hèm” lần nữa lấy lại tôn nghiêm

“40% là nhiều nhất có thể”

“99%” Cổ Phong vẫn hờ hững nói

“42%”

“99%”

“45%”

“99%”

“50%, giá cuối ta lại không thể tăng”

“Thành giao” Cổ Phong cười nói

Thấy Cổ Phong vui vẻ như vậy, Phất Lan Đức ngạc nhiên, mình có bị hố không ta. Không hề, nhưng đấy là đối với học viện bây giờ. Với giá tiền như thế mà đầu tư vào thời điểm này, mà chỉ được 50%, Phất Lan Đức lời lớn, nhưng hắn không biết tương lai học viện này sẽ khủng bố như thế nào.

“Đây là một triệu kim hồn tệ” Cổ Phong xả ra đúng tròn một triệu kim hồn tệ

Phất Lan Đức cố giữ uy nghiêm, đưa ra tờ giấy ghi 50% cổ phần. Học viện này quá nghèo không được chứng nhận cao cấp, nhưng tương lai nếu có hắn vẫn sẽ làm tờ khác cho Cổ Phong. Dù hắn tham tiền, nhưng hắn là người giữ chữ tín.

“Từ bây giờ, người này là hiệu phó của trường” Phất Lan Đức tuyên bố cho mọi người

“Lão Phất, vậy còn ta?” Triệu Vô Cực mặt đen lại nói

“Lão Triệu, ngươi chớ hiểu nhầm, ta đây là hi sinh cho học viên, ngươi thấy trường ta dạng gì, đây là ngôi trường tâm huyết của ta, nhưng ta vẫn bỏ ra một nửa, ngươi không thể hi sinh chức hiệu phó một chút sao” Phất Lan Đức mắt rơm rớm nước mắt nói

“Không ngờ ngươi vẫn nghĩ đến học viên như vậy, thôi được rồi” Triệu Vô Cực nói

“Từ bây giờ, ngươi sẽ thành lão sư trưởng” Phất Lan Đức vỗ vai lão Triệu nói

Cổ Phong không quan tâm, quay sang đưa một hộp gỗ cho Đường Tam, “Tiểu Tam, đây là chút đồ ăn ta mang cho ngươi, đi chia cho các bạn đi”

“Phong ca, cái gì mà thơm vậy, mùi rất giống đồ ăn Linh Thực Đường nha” Đường Tam hắn đã từng ăn qua ở Linh Thực Đường, phải nói là đồ ăn ngon đến nỗi vứt tiệm ăn khác xa mười mấy con phố

“Bún chả thịt nướng VIP nha, nhanh đi ăn đi, còn đang nóng” Cổ Phong nói

Đường Tam mang đồ ăn đến căn tin chia cho mọi người cùng ăn, ai cũng khen ngon nức nở. Căng bụng rồi ai về phòng nấy. Cổ Phong thì chưa có phòng, hắn cũng không muốn ở phòng của Triệu Vô Cực, nên sáng mai định thuê người xây sau, hiện tại hắn ngủ ngoài trời cùng Ki Ki.

Sáng hôm sau

“Con quạ đen Phất Lan Đứcccccc” Tiếng hét giận giữ của Triệu Vô Cực vang khắp học viện

Hôm qua còn nói cái gì mà vì học viên, sáng hôm sau vẫn ăn cháo trắng như hàng ngày. Một câu thôi, cái định mệnh.