Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 100: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 15




Thấy toàn bộ câu truyện chúa tể hệ thống: 【......】

Moá nó?

Là tại đám gia đinh đó quá dễ dụ, hay tại vầng hào quang của Mộ Ngôn quá dày đặc??

Chúa tể hệ thống tới tới lui lui điều tra thử Mộ Ngôn có phải có vầng hào quang của nữ chính hay không, nhưng trên thực tế, cũng không có.

Mộ Ngôn có thể nhanh chóng bắt được hảo cảm của đám gia đinh, bất quá là do trong hành vi, cử chỉ lúc nói chuyện cho đối phương sự tôn trọng nên có.

Cô nói chuyện để người nghe cảm thấy rất thoải mái, lễ nên có, tất cả đều có.

Lễ của cô cũng không nhằm vào cá biệt một ai, mà giành cho mọi người, cũng như ở vị diện trước, trước lúc cô cùng Lâm Dịch kết giao, cô quyết sẽ không tự tiện tiến vào nhà Lâm Dịch.

Như vậy rất dễ dàng gây nên hảo cảm cho đám gia đinh nọ.

Lại thêm đám gia đinh đó lại còn là một đám gia đinh có tâm huyết, ngôn ngữ tục tằng nhưng không để cho người chán ghét.

Có thể thấy được nhà địa chủ gia giáo cũng không tệ lắm, có thể dạy ra một đám đần độn như vậy.

Đến cả chúa tể hệ thống còn cảm thấy, ở mấy cái vị diện này, ký chủ của nó trừ bỏ có chút thối không biết xấu hổ, còn không thích chịu trách nhiệm, còn là cái tâm cơ girl, còn là tên rác rưởi ra.

Những mặt khác đều rất tốt.

Mộ Ngôn cũng không biết chúa tể hệ thống đánh giá cô ra sao, cô hiện tại ném ném túi tiền, bên trong có một ít ngân lượng.

Đều là của đám gia đinh đáng yêu đó tặng.

Mộ Ngôn có chút đau che ngực ho khan một tiếng, đôi mắt nhẹ khép lại, chuyện của nhà địa chủ phải nhanh chóng giải quyết.

"Nhiệm vụ chủ tuyến thật sự phải vĩ đại như vậy mới được sao?"

Mộ Ngôn còn muốn cứu vớt thêm tý nữa, bằng không cô thế nào cũng phải làm Đường Tăng phiên bản nữ đi Tây Thiên thỉnh một đợt kinh xong quay về tẩy não, a không phải, là tuyên truyền ý nghĩa của hai chữ hài hòa.

Vậy thì có hơi mệt.

Mộ Ngôn cảm thấy cô có khả năng ở dọc đường tuyên truyền, thì đã chết.

Bệnh chết.

【 vĩ đại! Ký chủ! Tôi vững vàng tin tưởng cô là người vĩ đại! Cố lên, ganbatte ~】 cũng không biết chúa tể hệ thống có phải cũng bị thao tác của Mộ Ngôn hôm nay tẩy não luôn rồi chăng nữa.

Cho nên đối với Mộ Ngôn ôm ấp thiên đại kỳ vọng.

"......" Cha nuôi cha đang làm gì?

Đợi Quý Lan Âm lấm lem bùn đất trở về nhà, Mộ Ngôn cũng đã làm xong thức ăn đang chờ hắn.

Cái bàn mới tinh ở trong gian nhà gỗ cũ nát đơn sơ có vẻ phá lệ nổi bậc.

Cộng với mấy cái dĩa trên đó.

Quý Lan Âm mới từ trong ruộng trở về, nhìn thấy cái này bị sửng sốt, không rõ nguyên do chớp chớp mắt.

Thoắt cái hắn lại chú ý tới, có người từng rơi xuống hố.

Quý Lan Âm chỉ vào cái hố, nét mặt khẩn trương, "Mộ, Mộ Ngôn, có phải có người đã tới không?"

Mộ Ngôn và Quý Lan Âm xa xa nhìn nhau, cô điềm nhiên đưa mắt nhìn cái hố to, nhàn nhạt lắc đầu.

"Vậy, vậy cái này......"

Sắc mặt của thiếu niên rõ ràng đã hết sức khẩn trương, buông lưỡi lê sải bước nhanh đi chung quanh Mộ Ngôn, nhìn hai ba bận.

Xác nhận Mộ Ngôn không có chuyện gì, bất giờ mới nhẹ nhõm thở phào.

"Gà của ngươi không biết chữ, dẫm trúng hố của ngươi, ngã xuống chết."

Quý Lan Âm:???

Mộ Ngôn đối diện với ánh mắt gặp ma của Quý Lan Âm, cô nhàn nhạt cười, "Sau đó ta mần thịt chúng."

Quá trình mần cũng chỉ có mấy bước, nhổ lông gà, cắt nội tạng, chặt thành khối, xào thịt, nấu canh gì đó một nồi to...

Quý Lan Âm: "......"

Gà của hắn!!!

Quý Lan Âm đích thực nuôi mấy con gà, còn là gà rừng hoang dã không biết lúc trước hắn ở nơi nào nhặt được.

Ở trước đó, con gà rừng kia còn là cực lớn một con, bị hắn nhặt về xong, gầy thành gà da bọc xương.

Đã thế Quý Lan Âm còn hết sức thiện ( quỷ) lương ( súc), hắn nhặt gà này về, không phải để ăn, không phải để bán.

Mà là để, nuôi như thú cưng.

Quý Lan Âm chỉ vào một đống thịt gà đủ mọi kiểu dáng trên bàn, môi hơi giật giật...

Hắn nghĩ, một con gà mần thì mần thôi, nhưng mà lạnh lùng như thế phải chăng sẽ có vẻ hắn quá không nhân từ?

Vì thế Quý Lan Âm thay đổi nét mặt, cực kỳ bi thương, xoay người vọt vào lòng Mộ Ngôn, "Gà của ta!"