Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 71: Tôi không có khả năng xài hack 31




Mộ Ngôn tầm mắt nhìn chằm chằm bên đó, tùy tiện nga một tiếng, "Tục tưng, cậu nói thử cho tôi nghe xem, sau khi cưa xong thì như thế nào chứ?"

Chúa tể hệ thống trầm ngâm thật lâu, 【...... Giống như chưa nghĩ tới. 】

【......】 giống như, có chút không thông?

Không được không được, nó muốn đi thỉnh giáo một chút hệ thống lân cận.

Vì thế chúa tể hệ thống không lên tiếng nữa.

Bên đó, Lâm Dịch ngẩn người một lúc xong, nhìn thoáng qua Hứa Thanh, bủn xỉn đáp lại một câu.

Đang lúc anh định rời đi, thì nhìn thấy cô gái đứng dựa vào cạnh cửa ở bên ngoài.

Lâm Dịch đôi mắt hơi tỏa sáng lên trong chớp mắt.

Theo bản năng đi về phía Mộ Ngôn bên đó.

Còn chưa bước qua đó một bước, quần áo anh đã bị người giữ lại.

Quay đầu lại đối diện với nụ cười chói chang tầm mắt như nắng hè của Hứa Thanh, "Tiểu ca ca, cùng đi ăn cơm không?"

"Ta sát!"

Đồng đội của Lâm Dịch fck một tiếng, cảm tình cô em gái người ta là hướng về phía lão đại của họ mà tới.

Mọi người cùng vẻ mặt xem diễn, nhìn hai người.

Bao gồm đồng đội của Hứa Thanh sau lưng.

Lâm Dịch lông mày hơi nhăn lại, cánh môi há há.

Ánh mắt lạnh nhạt lại càng thêm lạnh, anh kéo lại quần áo mình.

"Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."

Lâm Dịch nhàn nhạt cự tuyệt, giọng nói cũng lười nhác, có hơi mất tiếng.

Là do qua ít nói chuyện.

Anh lướt qua Hứa Thanh, cất bước đi về phía người nọ.

Mộ Ngôn đứng ở hành lang bên kia, cũng không nhìn thấy Lâm Dịch đang đi về phía cô.

Tiêu Thầm đang cùng Mộ Ngôn nói chuyện.

"Mộng tiểu thư, kỳ xét duyệt phải qua ba, bốn ngày nữa mới có thể thông qua."

Tiêu Thầm vừa mới nhận được tin.

Mộ Ngôn lãnh đạm ừ một tiếng, Tiêu Thầm còn đang muốn nói chuyện, đã thấy được người phía sau Mộ Ngôn.

Chân mày nhướng nhướng.

Chàng trai thân hình thon dài, một thân trang phục giải đấu màu đỏ, áo khoác hai màu xanh đỏ giao nhau lỏng lẻo khoác trên người.

Mi mắt hơi sâu, lười nhác liếc mắt nhìn anh ta.

Sau đó đột nhiên nắm tay cô gái bên cạnh.

Tiêu Thầm sửng sốt một chút.

Tầm mắt bồi hồi giữa hai bàn tay đang nắm nhau một lúc lâu.

Đột nhiên có người nắm tay Mộ Ngôn, Mộ Ngôn thiếu chút nữa một bàn tay quẳng ra.

Nhưng mà đầu ngón tay vừa hơi động đậy, cô đã nhịn xuống.

Mộ Ngôn quay đầu lại, nhìn thoáng qua người bên cạnh, "Thua đi."

Thiếu niên gật gật đầu, mi mắt nhướng nhướng, nhìn Mộ Ngôn, "Thua rồi."

Anh lặp lại một câu, giọng điệu có chút mềm mại, tựa như đang làm nũng.

Nhưng mà ——

Mộ Ngôn tựa hồ cũng không có get được ý tứ của chàng trai, chỉ có lệ mà an ủi một tý, "Không có việc gì, còn có trận sau nữa."

Lâm Dịch: "......"

Chẳng lẽ anh không biết còn có trận sau sao?!

"Các người..."

Các đồng đội đã đi tới: "......"

Moá nó!

Bọn họ vừa mới nghe được cái gì?!

Lão đại của bọn họ đang làm nũng?

Là làm nũng không sai đi.

Ta sát!

Làm nũng!

Người quen thân với Lâm Dịch dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Dịch và Mộ Ngôn.

Từ từ, người đó không phải Mộng Trạch Ưu mấy hôm trước sao?!

Mộng Trạch Ưu?

Cái người chơi hack!

Các đồng đội càng thêm không thể tưởng tượng, thậm chí đã bắt đầu hỗn độn trong gió.

Mà Mộ Ngôn càng là lười nhác nhìn lướt qua những đồng đội đó, cuối cùng ánh mắt dừng hình ảnh trên người của Hứa Thanh.

Cô chậm rãi cong môi lên thì nhìn thấy Hứa Thanh sắc mặt có chút khó coi.

Không biết vì sao, bị Mộ Ngôn liếc mắt một cái, Hứa Thanh thế nhưng có một ít cảm giác, toàn thân lạnh lẽo.

Đây là tại sao vậy?

Hứa Thanh yên lặng nhìn chằm chằm tay Lâm Dịch đang nắm Mộ Ngôn.

Trong mắt lướt qua một mảnh sương mừ.

Nhìn có hơi khó chịu.

Lại nói tiếp, Hứa Thanh rõ ràng không có gặp Mộng Trạch Ưu được bao nhiên lần.

Nhưng ngoại lệ theo bản năng lại sợ hãi cô ta, ý thức trong đầu cho cô cảm giác chính là, trốn! Chạy mau!

Vì cái gì?

Lâm Dịch liếc liếc Tiêu Thầm một cái, đôi mắt híp lại.