[Quyển 1] [Xuyên nhanh] Cứu Mạng! Tất Cả Nam Chủ Đều Hắc Hoá

Chương 37: Bạch nguyệt quang của tổng tài bệnh kiều (16)




👾 Editor: Thập Bát Sơn Yêu 👾

————————

Nội dung phát sóng trực tiếp khiến tất cả người đang xem đều hoảng sợ, bây giờ trên mạng toàn là nghị luận.

Bà nội Hoắc cuối cùng bị đưa vào ngục giam, dính phải nhiều bản án, tùy tiện thành lập một cái đều hết sức.

Sau khi bà nội Hoắc bị bắt, cổ phiếu Hoắc thị liên tục rớt giá. Mắt thấy Hoắc thị muốn phá sản, Tô Đường nhịn không được, kéo Hoắc Phi cả ngày cười như đứa ngu si lại .

"Hoắc thị như vậy, anh không quan tâm sao?"

Hoắc · ngu si · Phi: "Không quan tâm, không phải anh đã nói rồi sao. Từ nay về sau sẽ không có Hoắc thị." Hắn cười tủm tỉm nói.

Dưới ánh mặt trời, phảng phất như về lại năm 18 tuổi ấy, thiếu niên như ánh mặt trời lại sạch sẽ.

Hoắc Phi nói được làm được, hắn dùng thời gian một năm ngắn ngủi, đem Hoắc thị đổi thành Khương thị. Tất cả cổ phần trên danh nghĩa của hắn đều tặng cho Tô Đường, bản thân hắn thì làm tổng giám đốc, mỗi tháng đều cầm tiền lương.

Hoắc Phi cực kỳ không biết xấu hổ, xử lý xong tất cả tài sản của mình, liền tỏ vẻ giống như đứa nhóc đáng thương không có nhà để về, ôm Tô Đường không buông tay.

"Bảo bảo, hiện tại anh không xu dính túi, chỉ có mỗi em, em không thể đuổi anh đi."

Sau khi bà nội Hoắc bị bắt, giá trị hắc hóa của Hoắc Phi đã giảm còn 10%. Bởi vậy Tô Đường cũng không cần thiết phải duy trì thái độ lúc trước nữa, chỉ là mỗi khi đối mặt với gia hỏa này cô vừa tức lại vừa bất đắc dĩ, giống như bây giờ.

Đừng nhìn thấy gia hỏa này cười đến vẻ mặt sạch sẽ vô hại mà lầm. Đôi tay kia của hắn đang ôm cô lại tràn ngập bá đạo không cho phép cự tuyệt.

Tô Đường vỗ cái đầu lông xù của hắn , cố ý đùa: "Được, không đuổi anh đi. Dù sao cũng đã làm em trai tôi mười năm, vậy cứ tiếp tục làm là có thể ở lại."

Tô Đường đùa cái này chính là đụng vào nghịch lân, vốn dĩ chỉ còn 10% giá trị hắc hóa, lập tức một đường tăng vọt.

[ Đinh, giá trị hắc hóa tăng lên 30%, giá trị hắc hóa hiện tại: 40%.]

Hoắc Phi ôm đầu trống rỗng.

Đúng rồi, hắn chỉ lo vui mừng Khương Ngư không phản bội hắn, nhưng lại quên mất một điều quan trọng, từ đầu tới cuối cô chỉ coi hắn như em trai mà đối xử.

Tâm hắn trầm xuống một chút, tươi cười trên mặt cũng phai nhạt đi, nhưng thần sắc trong mắt lại lặng lẽ sâu thêm.

Rất nhanh cỗ tình cảm bị giấu đi của hắn cũng giấu không được nữa.

Hắn buông lỏng cánh tay ôm cô, nắm chặt tay cô lại.

Hoắc Phi trước mắt rất nguy hiểm, Tô Đường nuốt nuốt nước miếng: "Tiểu Phi, anh muốn đưa tôi đi đâu."

Cái tên Tiểu Phi này, là lúc trước hai người sống nương tựa lẫn nhau gọi đến.

Hắn gọi cô là Tiểu Ngư, cô gọi hắn Tiểu Phi.

Lúc trước hai người rảnh rỗi, thích nhất là đấu võ mồm, ký ức của Hoắc Phi không được đầy đủ, chỉ mơ hồ nhớ rõ tên mình, còn lại đều không nhớ được. Tuổi hai người không khác lắm, lạc thú lớn nhất chính là tranh luận xem ai lớn hơn. Một tranh này chính là mười năm, thẳng đến khi Hoắc gia tìm tới cửa, Hoắc Phi mới biết được mình chính là đứa bé kia.

Nhưng nhỏ hơn cô nửa tuổi, trong mắt hắn cũng không đáng kể chút nào, thậm chí hắn còn không có ý định trở về Hoắc gia. Về sau nữa, hắn thổ lộ với cô, hắn có thể từ bỏ Hoắc gia cũng có thể từ bỏ tất cả.

Chỉ có cô, có chết hắn cũng muốn nắm thật chặt.

Hắn hiểu lầm Tô Đường đẩy hắn ra, hiểu lầm cô tham luyến tiền tài, bị vứt bỏ đến bất lực, mang theo thống hận mà sống, nhưng có như vậy cũng không hủy hoại được tất cả.

Cô giống như là cấm địa không thể đụng vào trong ký ức của hắn, bị phủ đầy bụi, bị khóa lại, nhưng lại không muốn xóa bỏ.

Hoắc Phi nắm tay cô một đường đi tới gác mái. Tuy là gác mái nhưng tầm nhìn lại rất tốt, chẳng qua trước mắt, bức màn dày bị kéo kín không kẽ hở, ánh mặt trời cũng không thể chiếu qua.

Tim Tô Đường nhảy từng cái vô cùng khẩn trương, cô cảm thấy mình sắp được chứng kiến cái gì đó, ngay cả lòng bàn tay cũng đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng.

"Bang" một tiếng, theo cửa mở ra, đèn trên gác mái cũng bị bật lên.

Đèn mờ nhạt cũng không xua tan được bóng tối. Giây tiếp theo, Tô Đường liền choáng váng.

Căn phòng này không lớn nhưng lại rất lộn xộn, chỉ có một tủ sách và cái ghế dựa, còn lại khắp nơi toàn là giấy vứt loạn, lít nha lít nhít đếm không hết, trên tường, trên mặt đất, hầu như không có một chỗ trống nào.

Tô Đường giống như bị định hình, cả người không thể động đậy, nhưng cô bất động, Hoắc Phi lại khom lưng, tùy tay nhặt một tờ giấy.

————Thập Bát Sơn Yêu————

Mặt trên không có quá nhiều nội dung, chỉ là một tờ giấy vẽ phác hoạ nhân vật, mà gương mặt trong bức tranh kia đương nhiên là Tô Đường.

Một bức cũng thôi đi, nhưng sau khi Hoắc Phi nhặt từng tờ lên, sửa sang lại tốt, bên trong tất cả tờ giấy, không ngoại lệ tất cả đều là cô.

Có bức cô khóc, có bức cô cười, cũng có bức cô phát ngốc, các loại biểu cảm, 360 độ, nhiều đến nỗi da đầu tê dại.

Cô cũng không biết Hoắc Phi lại có thiên phú hội họa cao như vậy.

Nếu chỉ là đến đây, khả năng cô sẽ không cảm thấy sợ hãi, rốt cuộc nam chủ điên cuồng đã thấy nhiều, loại trường hợp này tuy rằng chấn động, nhưng vẫn có thể ổn định lại.

Nhưng sau khi Hoắc Phi sửa sang lại, rất nhanh cô liền phát hiện nơi này không những chỉ có tranh vẽ, còn có rất nhiều chữ viết.

Từ lúc bắt đầu viết thư tình, chính giữa cầu mà không được, đến cuối cùng...... Điên cuồng ngôn luận.

—— Khương Ngư, em là của anh, chỉ có thể là của anh.

—— Khương Ngư, anh hận em.

—— Nếu em chết, cũng chỉ có thể chết trong tay anh.

Tầm mắt Tô Đường gắt gao dính vào một trang giấy trong đó, mặt trên chỉ có một câu, bên trong không có xuất hiện cái tên nào. Nhưng cô biết rõ, bên trong đó viết về cô.

Hoắc Phi lười nhác dựa vào trên tường, không có lời nói ôn nhu nhỏ nhẹ như trước, cũng không có tia sức lực vô lại kia. Giống như bất chấp tất cả, giờ phút này mặc dù hắn mang theo tươi cười nhưng lại vô cùng nguy hiểm.

"Bảo bảo, anh đem tất cả mọi thứ của anh cho em xem."

Hắn nói xong, tiện tay đem thứ trên tường giấy phía sau kéo xuống dưới.

Giấy kia vốn là phản dán, bên trong vẽ cái gì cô hoàn toàn không biết, mãi cho đến lúc này.

"Anh......" Bởi vì khiếp sợ, thanh âm đều có chút run.

Đó là một bức tranh có thể so với xuân cung đồ, trong bức tranh không có biểu tình liên miên bất tận của cô. Lần này còn nhiều thêm một bàn tay, cánh tay thon dài sạch sẽ. Lúc cầm còng tay, tâm ai cũng sẽ không sinh tà niệm.

Nhưng hiện thực lại là, trong bức tranh cô tự mình mang lên còng tay.

"Sợ sao?" Hoắc Phi ngậm cười, thanh âm lãnh đạm, lại có một loại mưa gió đáng sợ sắp đến.

Sợ sao? Đương nhiên là sợ.

Loại tình cảm này rõ ràng là không bình thường, có bệnh.

Bị người như vậy quấn lên, Khương Ngư căn bản không có chỗ để trốn.

Cũng may, Tô Đường là Khương Ngư, nhưng không có nghĩa Khương Ngư là cô.

"Tôi muốn nói sợ, anh sẽ thả tôi đi sao?"

Tô Đường hít sâu một hơi, buộc mình phải bình tĩnh. Nhưng sống lưng cứng đờ lại rơi vào trong mắt Hoắc Phi, đơn giản là giãy giụa vô dụng.

Hắn lại cười khẽ ra tiếng: "Bảo bảo, em phải ngoan, nếu không anh cũng không biết mình sẽ làm ra việc gì đâu."

Vốn dĩ Tô Đường tính giả bệnh lừa gạt cho qua, còn không đợi cô làm ra phản ứng lại thấy hắn duỗi tay xoa gương mặt cô.

"Giả bệnh cũng vô dụng, lúc trước mang em đi kiểm tra, báo cáo kiểm tra đã có. Bác sĩ nói em khôi phục rất tốt, không cần phẫu thuật."

Đường lui bị phá hỏng gắt gao, Tô Đường căn bản không có lựa chọn khác.

"Tuy rằng có chút sợ, nhưng......" Cô nhỏ giọng, tạm dừng một lát: "Nếu là anh, tôi có thể thử một lần."

Lời này không thể nghi ngờ là đã lấy lòng được người đang điên cuồng hắc hóa nào đó.

Nguy hiểm trong mắt Hoắc Phi dần dần biến mất, hắn cong người lưu lại một nụ hôn trên khóe miệng cô.

"Bảo bảo ngoan như vậy, thưởng cho em."

[ Đinh, giá trị hắc hóa giảm xuống 30%, giá trị hắc hóa hiện tại: 10%.]

——————————

Thập Bát Sơn Yêu