Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 149




Editor: Howaito Sakura

Nam Nhiễm bị miễng lưỡi cay đắng của mình chuốc phiền phức.

"Không có việc gì khác thì tránh xa ta ra."

Nói xong nàng định đóng cửa, Ba Đặc vội vàng tiến lên, chặn lại động tác đóng cửa của nàng.

"Nam Nhiễm tiểu thư, còn một việc nữa."

Tốc độ nói chuyện của Ba Đặc nhanh hơn một chút.

"Ta ở bãi biển gặp nạn, suýt chút nữa mất mạng, còn nhớ có một nữ tử mặc váy xanh biển cứu ta. Không biết----"

Hắn còn chưa dứt lời, nàng đã lưu loát cắt lời:

"Không phải."

Nói xong nàng đóng cửa lại, Ba Đặc bị ngăn ở ngoài.

Nam Nhiễm vừa đóng cửa lại, thanh âm Tiểu Hắc Long đã vang lên:

[Leng keng, nội dung câu chuyện đã không giống với tình tiết cổ tích nữa. Tình tiết đã tan vỡ. Nếu xuất hiện nguy hiểm, kí chủ tự giải quyết.]

Tiểu Hắc Long bắt đầu thấy khẩn trương.

Ai da.

Kí chủ lại không quan tâm đến việc này.

Nội dung câu chuyện này ngay từ đầu đã không giống với tình tiết được thiết lập rồi, còn có dạ minh câu kia đột nhiên xuất hiện nữa. Tình tiết chính của thế giới cổ tích còn chưa đến đâu.

Tiểu Hắc Long nơm nớp lo sợ, kết quả kí chủ vừa nằm xuống đã ngủ rồi, cũng không biết nàng có nghe thấy lời nó nói hay không.

* * *

Một ngày đẹp trời, Nam Nhiễm lại nằm ngủ dưới tán cây đại thụ mát mẻ.

Từ lúc Tây Nặc hủy diệt tất cả dạ minh châu của nàng trong bảo khố, nơi ấy đã không có lực hấp dẫn với nàng nữa.

Ngủ ngủ.

Một thanh trường đao bỗng nhiên từ phương xa bay tới, thẳng đắp hướng về phía nàng. Nàng nghiêng đầu.

Phập!

Trường đao cắm vào thân cây sau nàng, lực va chạm mạnh đến mức ;ượng lớn lá cây rơi xuống. Trên trường đao đính một chùm chuông đang rung lên, tiếng kêu leng keng khắp nơi.

Nam Nhiễm nâng mí mắt lên, con ngươi màu đen hiện vẻ tốt tăm nhìn một đại hán đi đến. Hắn đi một đôi giày da màu nâu, quần dài rộng rách nát, trên thân mặc một chiếc áo bó. Hắn để râu quái nón, bên má phải có một vết sẹo lớn, nhìn qua vô cùng hung ác. Đại hán tràn đầy sát khí đến gần, nhưng khi hắn tới trước mặt nàng, cẩn thận đánh giá nàng, bỗng nhiên nhíu mày:

"Không phải?"

Trong lời nói của hắn có một sự khó tin, lẩm bẩm một mình. Hắn lại đi lên tiếp, cẩn thận nhìn chằm chằm nàng, ngửi mùi trong không khí giống như đang tìm kiếm một vị đạo trưởng nào đó. Hắn cẩn thận xác nhận một lần nữa, sát khí trên người mới dần dần tan đi, thanh âm lạnh lùng:

"Suýt chút nữa làm ngươi bị thương rồi, xin lỗi."

Nói xong, hắn giơ tay ra lấy đao, nhưng một bàn tay trắng nõn mảnh khảnh đã nhanh hơn hắn một bước. Nam Nhiễm nắm lấy cán của trường đao, rút ra, nói:

"Của ngươi?"

Khi đại hán nhìn nàng rút trường đao ra, biểu cảm đã có chút kinh ngạc, sau đó nghe thấy nàng hỏi thì gật đầu trả lời:

"Là của ta, cảm ơn đã trả lại."

Hắn vừa dứt lời, nàng nâng tay trái lên, tính cầm mũi đao để làm gì đó.

Kết quả, bạn học Nam Nhiễm có vẻ đã quên tay trái của mình đã bị quấn thành một cái bánh mỳ, cho nên tay bị trơn.

Ngay cả mũi đao cũng không cầm được.

Hừ.

Nàng ném thanh trường đao kia đi, lại nằm xuống đại thụ, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Đại hán kia đứng tại chỗ, nheo mắt nhìn chằm chằm nàng thật lâu.

Thật lâu sau đó, hắn không nói lời nào, nhặt trường đao của mình, rời đi.

Tiểu Hắc Long nhỏ giọng giới thiệu:

"Ừ."