Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 202




Tiểu Đào vẫn luôn ở bên cạnh nguyên thân, nhưng chưa bao giờ thấy cảnh này? Sợ tới mức trốn sau Nam Nhiễm không dám ra xem. Liên tục rót trà cho Nam Nhiễm, lau mồ hôi cho nàng. Chờ cho đến khi Nam Nhiễm nghỉ ngơi xong mới nhỏ giọng hỏi:

"Tiểu thư, hắn, hắn, người, người.."

Tiểu Đào ấp úng, một lúc lâu cũng không biết rằng mình muốn nói gì.

Nam Nhiễm đành mở miệng nói:

"Ngươi đi ra ngoài trước đi."

Tiểu Đâò gật đầu nói:

"Vâng, thưa tiểu thư."

Tất nhiên, Tiểu Đào nguyện ý tránh xa con người đang có chút khó xử kia.

Rất nhanh sau đó, cánh cửa được đóng lại ngay lập tức.

Nam Nhiễm tiếp tục uống trà.

Đường Khô ngồi ở gường nhắm mắt bắt đầu tu luyện. Hắn sửa sang, ngồi tu luyện chữa trị từ hoàng hôn đến đêm khuya.

Còn Nam Nhiễm ngồi trên ghế đã ăn hết giỏ trái cây thứ bảy.

Hắn mặc áo trắng cùng với mái tóc màu đen đang xõa xuống hai bên vai. Đôi mắt rũ xuống, người như một cỗ máy lười biếng, còn tưởng rằng vị đại tiên này đang suy nghĩ vấn đề gì đó rất nghiêm trọng.

Chỉ thấy rằng, Nam Nhiễm đang dơ bàn tay trắng nõn mảnh khảnh gần cái giỏ hoa quả ở bên cánh, kéo nhẹ về trước mặt. Sau đó đem sự quyến rũ ở bên trong đưa tay ra chạm vào trái cây, rồi cầm trong tay cắn một cái.

Trên mặt có dính một hột.

Thế giới trái cây thật sự cũng không tồi lắm.

Ở bên ngoài, Tiểu Đào đang đợi ở cửa đê bưng giỏ trái cây thứ tám vào. Chỉ cần tiểu thư gọi nàng vào, nàng lập tức sẽ đi vào đưa cho tiểu thư ăn.

Gần đây, tiểu thư có chút buồn bực. Thật khó khăn để ăn một thứ gì đó, nàng vui mừng còn không kịp nên khi tiểu thư ăn nhiều thì không thể ghét bỏ cho được. Thậm chí còn thấy rằng nên ăn nhiều một chút.

Đêm khuya thanh vắng.

Ánh trăng ở trên bầu trời chiếu ánh sáng nhạt nhòa vào trong phòng giống như làn sương trắng vậy.

Mà trong phòng bây giờ.

Vẫn có một người đang một mực ngồi trên giường tu luyện, tựa hồ nó sắp tới thời điểm mấu chốt rồi.

Đường Khô khé nhíu mày, khuôn mặt hơi khó chịu. Đột nhiên, hắn mở mắt phun ra một đống máu tươi. Mắt bên phải xuất hiện màu đỏ nhạt:

"Khụ khụ."

Đôi tay nhẹ nhàng để lên giường, hắn dần trở nên tỉnh táo, ngẩng đầu lên nhìn người đang ngồi ở đó. Lúc này, Nam Nhiễm liếc nhìn qua đầu giường rồi tản mạn nói:

"Tiểu Đào."

"Dạ thưa tiểu thư."

Tiểu Đào ôm giỏ trái cây thứ tám đi vào, nghĩ đến nàng ấy ăn vẫn chưa đủ no.

Nam Nhiễm không khách sáo, cầm lấy giỏ trái cây thứ tám. Nâng cằm quay về hướng của Đường Khô nói:

"Lấy một chậu nước ra đây."

Tiểu Đào cũng vô thức nhìn về phía Nam Nhiễm ra hiệu, vừa nhìn vừa gật đầu nói:

"Vâng, thưa tiểu.. a!"

Tiểu Đào nhìn thấy bộ dạng của Đường Khô đương nhiên là bị sốc tức thời. Tiếp đó, hai chân yếu ớt lùi lại ba bước. Hiện giờ chỉ thấy từ mặt tới ngực của Đường Khô đều tái xanh dần đi, hắn vốn không phải là cái loại bị đánh cho bầm dập. Thậm chị ở môi và cổ hay bất cứ chỗ nào có thể nhìn thấy bằng mắt thường đều có những vết bầm tím.

Nhất là khi hắn đều khiến mọi người đều xa lánh và lạnh nhạt.

Một đôi mắt đen đang nhìn kia, thực tựa như đang dọa người mà. Nó hệt như một căn bệnh hay truyền nhiễm cho nhau.

Nam Nhiễm nhìn Tiểu Đào đang sợ hãi trốn sau lưng mình, ánh mắt có chút nghi ngờ nói:

"Ngươi làm sao vậy?"

Tiểu Đào lắc đầu.

Đôi chân yếu ớt vội vàng chạy ra ngoài lấy nước ấm.

Ngay sau đó, Tiểu Đào bước vào. Tay bưng chậu nước hướng về phía giường, kết quả là đi được một nữa, liền đi chậm lại không dám đến gần.

Hai mắt của Tiểu Đào đỏ hoe, tay bưng chậu nước cứ run cầm cập lên.