Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 204




Hắn vẫn đang trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ.

Nhưng hắn cũng đang dần tỉnh táo trở lại, mở mắt ra thì thấy được một khuôn mặt xinh đẹp, mắt hắn phóng đại tức thì, hơn nữa còn có nốt ruồi hiện rõ ở trong mắt hắn.

Hắn nghe được nữ nhân kia nói thầm một câu:

"Nhanh hạ nhiệt đi."

Đường Khô nhắm hai mắt lại.

Cứ cho đó là chỉ là giấc mông đi.

Một đằng thì nghĩ như vậy, đằng còn lại thì lấy tay ôm nữ nhân vào trong lòng của mình. Vì sợ rằng nàng ấy sẽ bỏ chạy đi, từ khi hắn sinh ra cho tới giờ, không biết rằng mình đã rơi vào cảnh khủng hoàng này bao lần rồi. Cơ thể hắn lạnh đến mức muốn ngất đi, đây là căn bệnh mà bấy cứ ai biết đều e ngại nó.

Rất nhiều lần hắn bị như thế này, nhưng đây là lần đầu tiên hắn sinh ra ảo giác như vậy. Dường như đêm cũng không quá là lạnh nữa.

Đêm khuya, ánh trăng chiếu vào.

Trừ y phục trắng nằm ở trên giường ra thì không thể nhìn thấy được cái gì.

Sáng hôm sau.

Đường Khô tỉnh dậy.

Hắn vửa mới mở mắt ra thì đã thấy một nữ nhân đang ở trong vòng tay của hắn.

Hắn nheo mắt lại.

Thì ra đêm qua là thật.

Đêm qua hắn nghe được câu nói kia cũng là sự thật.

Đôi mắt đen đang sáng rực bỗng chuyển sang tối đen như mực.

Rốt cuộc nàng ta vì cái gì mà phải làm đến như vậy?

Vì sao lại cứu hắn?

Đường Khô nhìn xuống thấy bộ dạng của Nam Nhiễm đang ngủ say.

Hiện giờ hai người như thế này, sợ là danh tiết của nữ nhận này đều bị hủy bỏ. Nàng vì cứu hắn mà không màng tới danh tiết, hơn nữa nàng cũng không hề từ chối bộ dang của hắn.

Lại còn lau người cho hắn nữa..

Đường Khô nhíu mày.

Lẽ nào nàng ta thích mình?

Biết được đáp án, đôi mắt của Đường Khô lại nhìn vào khuôn mặt của Nam Nhiễm. Đôi môi mỏng của hắn khẽ mím lại, hai con mắt đen của hắn cứ nhìn chằm chằm vào nàng.

Bỗng hắn thả lỏng tay đang ôm nàng ra, chỉ nằm ở đó. Một lúc sau, Nam Nhiễm đã dính lại, đầu thì rúc vào lồng ngực của hắn.

Đường Khô mím môi lại, ôm lấy nữ nhân này vào lòng.

Quả nhiên là nàng ta thực sự thích mình.

Đường Khô đang suy nghĩ thì hắn liếc nhìn phía cửa sổ rồi ngồi dậy. Một đêm tu luyện đã nôn ra được máu độc, cơ thể cũng đã tốt được tám phần. Độc tính kia cũng không đủ để giết được hắn.

Ở không được một lúc thì Đường Khô đã rời khỏi phòng, mặc y phục màu đen, cả người lạnh như băng, đứng ở một chỗ. Sau đó, một người đàn ông mặc y phục màu xám xuất hiện trước mặt Đường Khô, người đàn ông ấy chắp hai tay vào với nhau, cung kính nói:

"Gia chủ, Tần Nhất tới muộn."

Đường Khô lướt nhìn rồi hắn hờ hững hỏi:

"Bắt được không?"

Tần Nhất gật đầu nói:

"Chỉ là hắn mãi không nói là ai sai hắn."

Sau khi nói xong, Tần Nhất hơi do dự nhưng vẫn nói tiếp:

"Gia chủ, cơ thể người bị thương.."

Tần Nhất vừa nhắc tới vết thương, không hiểu thế nào gia chủ lại liếc mắt hướng về phía căn phòng nhìn. Vẻ mặt có chút kì lạ, nhưng Tần Nhất không dám suy đoán nhìn tiếp tục trình báo:

"Thưa gia chủ, đêm nay có bữa tiệc tối, người có muốn tham gia không ạ?"

Đường Khô rũ mắt xuống, lạnh lùng nói:

"Tìm cho ta một bộ đồ."

Tần Nhật lập tức gật đầu nói:

"Vâng ạ."

Dứt lời, Tần Nhất định dời đi thì chợt nghe tiếng Đường Khô nói:

"Vẽ bản vẽ của Đường gia thì hãy vẽ chi tiết một chút."

Tần Nhất gật đầu nói:

"Vâng ạ."

Sau khi trả lời xong, Tần Nhất cáo lui.

Vừa nhấp một ngụm trà thì Tần Nhất lại xuất hiện lần nữa. Trên tay cầm một bản vẽ và một chiếc áo choàng.

Đường Khô cầm bản vẽ ngắm nghía một chút rồi đi vào phòng. Đợi cho đến khi đi ra một lần nữa, mặc trên mình một chiếc áo choàng đen thêu thêm lụa vàng, thuê hoa văn phức tạp ở trên cổ tay áo.

Vết bầm tím ở trên người sớm đã mờ dần đi.

Bên ngoài có mang thêm đao và rìu, với những đường nét lạnh lùng, và sự xa cách đến lạnh lẽo của thân thể kia.

Đã khôi phục lại được Đường gia gia chủ cao quý.