Xuyên Nhanh: Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi

Chương 207




Tiểu Đào nghi hoặc nói:

"Hồ lô ngào đường a, sao vậy tiểu thư?"

Nam Nhiễm ném nó sang bên cạnh rồi nói:

"Cái này khó ăn lắm."

Tiểu Hắc long vô cùng ngạc nhiên, còn cái gì mà ký chủ lại không thích ăn nữa? Sau đó, nó cẩn thận điều tra xem rốt cuộc kẹo hồ lô ngào đường này có cái gì mà không ăn.

Một chủ một nô tỳ ở chỗ râm mát vừa ăn vừa thưởng thức sự mát mẻ này. Nhưng sau đó, lại nghe thấy tiếng khóc của một đứa trẻ từ trong ngõ truyền ra. Kèm theo tiếng khóc là một giọng nói kinh tởm:

"Đi, đi, đi, đừng có ở đây nữa chướng mắt lắm."

Dứt lời, lập tức nhìn thấy hai gia đình đưa một nữ tử từ trong ngõ ra đẩy xuống đất. Chỉ thấy nàng ấy mặc y phục xám trắng, máu chảy từ trên trán xuống. Cơ thể rất gầy, y phục mặc còn không vừa vặn, đôi mắt của nữ tử đó bị che khuất bởi mảnh vải trắng. Nói chung thì y phục rất sạch sẽ, duy chỉ có hai chân và đầu gối bị bẩn và sưng lên.

Dường như nó đã quỳ rất lâu.

Sau khi vị nữ tử kia bị đẩy xuống đất thì bắt đầu run rẩy đứng lên mặt đất. Bắt đầu hướng về phía Nam Nhiễm để đi. Cứ đi được ba bước là lại quỳ xuống rồi gõ vào đầu, xong thì thầm cái gì đó trong miệng.

Ngõ nhỏ này không dài cho lắm, nhưng vị nữ tử này đi bộ một lúc lâu. Cho tới khi tới gần mới nghe được vị nữ tử kia nói thầm cái gì:

"Bồ Tát ơi, cầu xin người."

Nói xong, vị nữ tử đó lại quỳ xuống.

Bất cứ ai có đôi mắt dài thì đều có thể nhìn ra được vị nữ tử này có oan khuất. Nam Nhiễm ngẩng lên nhìn lướt qua, nhưng sau đó mọi sự chú ý đều hướng đến hoa đào tô thượng trong ngực của mình.

Liền lấy ra cắn một miếng.

Tiểu Đào tuy hay đi theo các nàng gia chủ nhưng vẫn rất đồng cảm. Nhìn thấy người con gái này lập tức hai mắt đều đỏ bừng.

Tiểu Đào nhỏ giọng nghẹn ngào nói:

"Tiểu thư."

Vừa nói, vừa liếc nhìn Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm cắn hai miếng hoa đào tô vẫn không nói gì. Cho đến khi người con gái kia quỳ xuống bậc thang nơi Nam Nhiễm ngồi, Tiểu Đào càng ngày càng nhìn Nam Nhiễm với ánh mắt đầy mong ngóng và háo hứng. Hy vọng Nam Nhiễm sẽ làm chút gì đó.

Nam Nhiễm cầm một miếng hoa đào tô nhét vào miệng của Tiểu Đào, giọng nói không chút thương tiếc:

"Đáng tiếc thay cho những người nghèo, ta không phải là Bồ Tát."

Lời nói của nàng khiến cho Tiểu Đào và những người phụ nữ khi đều sửng sốt. Tiểu Đào lập tức liền ủ rũ, gục đầu xuống. Từng chút một cắn một miếng hoa đào tô mà Nam Nhiễm đưa cho.

Người con gái kia vẫn cứng rắn quỳ gối xuống, quỳ rất lâu không thấy cử động gì.

Giữa trưa nắng hè chói chang, đúng là một ngày nắng nóng nhất. Nhưng người con gái này vẫn đang run rẩy, thật lâu sau đó, nước mắt rơi trên mặt đã thành máu. Máu đã thấm vào mảnh vải mà nàng cột lên cùng rất giống với màu cánh hoa.

Nam Nhiễm cắn một miếng hoa đào tô cuối cùng.

Trừ lúc đầu lúc đầu nhìn người con gái kia thì sau đó không nhìn thân thể nàng ta thêm một lần nào nữa.

"Đi, đi, đi chơi tiếp."

Tiểu Đào nhìn người con gái kia với một ánh mắt thông cảm, sau đó gật đầu nói:

"Vâng, thưa tốt tiểu thư."

Nói xong, liền lấy hết sạch túi rồi đi.

Có lẽ khá nhiều thứ để mang đi, mọi thứ đều do Tiểu Đào cầm. Bỗng nhiên Tiểu Đào vô tình làm rơi mọi từ trên tay xuống. Có một thứ vô tình đập vào chân của Nam Nhiễm, Tiểu Đào ngẩng đầu lên, buồn rầu nói:

"Tiểu Thư, ngày mai chúng ta lại đi chơi được không?"

Tiểu Đào đã cùng nguyên thân lớn lên cùng nhau, cho nên tình cảm của hai người bỗng nhiên bền chặt đến lạ kì.

Đó là lý do vì sao Tiểu Đào lại hỏi như vậy, Tiểu Đào thật sự vẫn có thể đi chơi được.

Một bọc thức ăn đã rơi xuống lăn vào chân một người con gái y phục màu xám trắng. Ánh mắt Nam Nhiễm nhìn theo túi thức ăn đó, thật không biết người con gái vừa mới quỳ gối kia rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.