Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy Tôi

Chương 470: Chương 470





Đường Tuế cúi đầu tỏ vẻ thẹn thùng: “Hôm qua vừa đi đăng ký kết hôn, chắc là yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
Tống Nhuyễn Nhuyễn: "Vậy...!Chúc mừng cậu nhé!"
Tâm trạng Tống Nhuyễn Nhuyễn lúc lên lúc xuống như tàu lượn siêu tốc, lúc này đột nhiên biết tin này, đương nhiên vui mừng khôn xiết.
Cô ta không muốn mất đi người bạn tốt hào phóng Đường Tuế này, cô ta cũng tiếc Lục Dữ Phong chiều chuộng, yêu thương cô ta sâu sắc.
Bây giờ Đường Tuế chuyển sang yêu người khác, có phải có nghĩa là...!Cô ta có cơ hội?
Trong lòng quay mòng mòng, Tống Nhuyễn Nhuyễn đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, khóe môi cong lên một nụ cười ngọt ngào.
"Rầm!"
Bỗng nhiên, một tiếng vang lớn kéo Tống Nhuyễn Nhuyễn trở về hiện thực. "Tuế Tuế, sao thế?"
Đường Tuế đập một cái lên bàn hừ nhẹ: “Tuy rằng tôi còn muốn cảm ơn Lục Dữ Phong không cưới, nếu không tôi đã không có cơ hội gặp được chồng tôi.

Nhưng...!tên khốn Lục Dữ Phong này dám vứt bỏ tôi ở hôn lễ để đào hôn, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta!"
Vẻ vui mừng của Tống Nhuyễn Nhuyễn cứng lại trên mặt: “Tuế Tuế, này...!Cậu đã kết hôn rồi, hay là...!" Giọng cô âm u, dường như hận kẻ thứ ba thấu xương, ra vẻ muốn bắt lấy người rồi ăn tươi nuốt sống.

"Người, người thứ ba...!Tuế Tuế, có phải cậu suy nghĩ nhiều rồi không?"
Tống Nhuyễn Nhuyễn run lên, mới phát hiện sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

Sự vui mừng như điện vừa nãy biến thành vô vàn sợ hãi, như thanh kiếm của Damocles treo trên đầu, cho cô ta một nhát trí mạng bất cứ lúc nào!
Kế tiếp, bất kể Đường Tuế nói gì, Tống Nhuyễn Nhuyễn đều ở trong trạng thái hốt hoảng ngẩn ngơ, Đường Tuế thấy thế tâm trạng càng sung sướng hơn.
Nên như vậy, kẻ thứ ba nên có tự giác của kẻ thứ ba, hiểu rõ thân phận mình không thể đưa ra ánh sáng, giống như chuột trong cống ngầm ấy.
Ý đồ trong sạch, nhận được sự chúc phúc của mọi người? Nằm mơ đi!
Trò chuyện thêm một lát, Tống Nhuyễn Nhuyễn hoàn toàn không ở tiếp được nữa, nhận một cuộc điện thoại rồi vội vàng rời đi.
Đường Tuế nhìn bóng dáng cô ta con môi, ra hiệu với người đàn ông vóc dáng nhỏ bé đội mũ luôn canh ở tiệm cà phê nãy giờ.
Người đàn ông gật đầu, mau chóng lái xe đuổi theo Tống Nhuyễn Nhuyễn.
Ngón tay Đường Tuế chậm rãi gõ trên mặt bàn, nhỏ giọng lẩm bẩm "Trả giá cao mời thám tử, đừng để tôi thất vọng...!"
Cô làm điều gì cũng nói đến chứng cứ.
Vả mặt, cũng phải vả vang nhất.

Lẳng lặng uống hết cà phê, Đường Tuế gọi vào một dãy số, hẹn người đến đây gặp mặt.
...
Rất nhanh.
Phùng Nghệ Ca vừa vào chỗ, đã thấy người hẹn ngồi chờ bên trong.
Ông ta vội duỗi tay chào: “Cô Đường, ngại quá tôi tới muộn."
"Không có, mời đạo diễn Phùng ngồi."
Khóe môi Đường Tuế cười nhạt, khí chất nhã nhặn cao quý.
Phùng Nghệ Ca ngồi xuống, sắc mặt không đổi đánh giá cô gái.
Bất kể gặp bao nhiêu lần, người này đều cho Phùng Nghệ Ca một cảm giác ngạc nhiên hoàn toàn mới.

Trước đó chuyện đào hôn lên hot search, ông cũng có nghe qua, nghe nói Đường Tuế nằm viện ông còn đi thăm, chỉ là bị ngăn ở ngoài phòng bệnh.
Hơn một tháng không gặp, trông Đường Tuế càng chói sáng.
"Thật không dám giấu diếm, lần này mời đạo diễn Phùng tới, vẫn là vì chuyện casting."
Giọng nói của Đường Tuế kéo Phùng Nghệ Ca về hiện thực, Phùng Nghệ Ca cười nói: "Ồ? Không phải nữ chính đã xác định là Tống Nhuyễn Nhuyễn sao?"
Ông cảm khái trong lòng, Đường Tuế đúng là tốt số, gặp được một cô bạn hết lòng ủng hộ như vậy.
Đường Tuế nói: "Tôi nghe nói thật ra nữ chính trong cảm nhận của đạo diễn Phùng là một người khác?".