Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 104: Sủng vật của công tước đại nhân (20)




bé con, em dậy rồi.

Hạ Kỳ Như vừa tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm gọn trong lòng Cảnh Thiên thì thở phào gật đầu, nhân tiện dụi mặt vào lòng hắn mấy cái.

- em về rồi.

Cảnh Thiên nghe vậy thì nhìn cô vẻ mặt khó hiểu, nhưng hắn không nghĩ nhiều, cô hiếm khi chủ động sà vào lòng hắn như thế, hắn sao có thể bỏ lỡ được chứ.

- Cảnh Thiên, em sẽ mãi ở bên anh, anh không cần sợ hãi như thế.

Hạ Kỳ Như ngửa đầu lên nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy sự nghiêm túc cùng chân thành, Cảnh Thiên khó hiểu nhìn cô.

- bé con, vì sao em lại nói vậy?

Hạ Kỳ Như không trả lời câu hỏi của hắn mà nói tiếp.

- em không quan tâm quá khứ anh là ai, anh đã từng làm gì, em chỉ cần biết hiện tại mà thôi, vì vậy em mong anh đừng làm những điều vô ích không cần thiết nữa.

Tuy nơi cô rơi vào là ảo cảnh, nhưng người chết là thật.

Khắc Tư muốn cứu cô cũng là thật.

Đáng tiếc là hắn không cứu nổi, còn bị kẻ khác lợi dụng để bắt cô vào ảnh cảnh.

Ban đầu cô còn không phân biệt được thật giả, nhưng sau vài lần bị rơi vào ảo cảnh như vậy, cô cuối cùng cũng tìm ra quy luật của nó rồi.

Cô phát hiện ra cứ mỗi lần hắn hắc hóa, nhất là khi hắn giết người vô tội, cô liền sẽ bị rơi vào ảo cảnh, may mắn thì trở về được, không thì đi gặp ông bà tổ tiên.

Cô giống như là thế thân của hắn, thay hắn chịu mọi tỗi lỗi hắn gây ra, nhưng cô đồng thời cũng là sự trừng phạt của hắn, chỉ cần hắn hắc hóa, hắn sẽ phải đối mặt với nguy cơ mất đi cô, mất đi người hắn yêu nhất mãi mãi.

Cô cần kéo hắn ra khỏi vũng bùn này càng nhanh càng tốt mới được.

Cảnh Thiên không biết suy nghĩ của cô, nên khi hắn nghe cô nói vậy, trong lòng liền trầm xuống.

Cô quả nhiên chỉ vì những người ngoài kia mà thôi.

Từ trước đến nay cô chưa bao giờ vì hắn cả, cô chỉ vì cô và người nhà của cô mà thôi.

Cảnh Thiên đột nhiên có xúc động muốn hủy diệt tất cả mọi thứ, thế nhưng hắn vẫn cố gắng áp chế sự tức giận trong lòng xuống đồng thời dịu dàng hôn lên trán cô ôn hòa nói.

- chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên anh, vậy là được.

Chỉ cần cô ở bên hắn, tất cả mọi người đều sẽ yên bình.

Hạ Kỳ Như im lặng gật đầu, lại nói tiếp.

- Cảnh Thiên, em đói rồi.

Ngủ lâu như vậy, cô thật sự rất đói.

Cảnh Thiên nghe vậy liền dừng lại động tác, hắn vuốt ve cần cổ cô một chút cuối cùng vẫn quyết định tha cho cô.

...

- bé con vì sao em không ăn?

Không phải cô kêu đói sao? Vì sao cô không ăn mà lại cứ nhìn hắn như vậy?

- không có gì.

Hạ Kỳ Như cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

Có lẽ cô cần phải tìm quản gia để tìm hiểu một chút về quá khứ của Cảnh Thiên mới được.

"Không phải cô nói sẽ không quan tâm quá khứ của người ta sao?"

Quả nhiên không thể tin lời tiểu chủ nhân nói được.

Hạ Kỳ Như liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay, không có ý đáp lời.

Cô hiện tại không có tâm trạng đấu võ mồm với nó.

Cô còn đại sự cần làm.

Tiểu Hắc bị bơ cũng không dám ý kiến, ngoan ngoãn làm ổ trong nhẫn không gian.

...

Có thể bởi vì những đối thủ nặng ký đã bị loại bỏ gần hết, thế nên huyết vương bắt đầu gọi Cảnh Thiên đi giúp ông ta làm việc nhiều hơn, thời gian hắn ở trang viên vì vậy cũng ít dần, rất hợp ý Hạ Kỳ Như.

- nhóc con, ngươi muốn làm gì?

Đại quản gia đề phòng nhìn Hạ Kỳ Như không chớp mắt, dạo này mỗi lần ông ta quay người hoặc ngẩng đầu lên đều sẽ thấy cô đang nhìn mình chằm chằm, ban đầu còn dọa cho ông ta một trận phát khiếp, giờ nhìn thấy người chỉ thấy phiền, đến đi giải quyết việc trọng đại của đời người cũng bị cô đi theo, y như cảnh sát áp giải phạm nhân vậy.

Đại quản gia nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn nhịn không được mà tìm cô chất vấn, người đối diện thấy vậy liền nhún vai.

- không muốn làm gì, chỉ muốn ông hỏi chút chuyện thôi.

Chuông cảnh báo trong đầu quản gia lập tức vang lên inh ỏi, ông ta nhìn cô càng thêm cảnh giác.

- chuyện gì?

- chủ nhân của ngươi, Cảnh Thiên.

Đại quản gia vừa nghe vậy liền buột miệng nói.

- Kiều Dương, làm sao ngươi biết tên phương đông của đại nhân?

Hạ Kỳ Như nghi hoặc nhìn ông ta.

- vì sao lại không thể?

Cô luôn gọi hắn như vậy có thấy hắn ý kiến gì đâu.

Lẽ nào đây là điều cấm kỵ của hắn sao?

Nhưng mỗi lần cô gọi hắn bằng cái tên này, hắn đều rất hưởng thụ cơ mà.

Khó hiểu.

- đương nhiên là không thể...

Đại quản gia ngừng một chút, lại nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

- Kiều Dương, là đại nhân nói cho ngươi biết sao?

Đại nhân yêu thương cưng chiều con nhóc này như vậy, có khi cái tên này là do đại nhân nói cho cô biết cũng nên, ông ta không cần quá hoảng như vậy.

Đại quản gia tự mình tẩy não xong, trong lòng liền cân bằng lại không ít.

Hạ Kỳ Như nghe vậy liền nhìn đại quản gia, nói một câu không ăn nhập với hoàn cảnh.

- vậy là ông biết thân thế của hắn thật sao?

Rất tốt.

Đại quản gia: "..."

Đột nhiên cảm thấy bản thân vừa đào hố chôn mình là thế nào.

- ta không biết gì cả.

Đại quản gia nói nhanh, Hạ Kỳ Như nheo mắt nhìn ông ta hỏi dồn.

- ông thật không biết?

- thật.

Đại quản gia nói xong còn gật mạnh đầu một cái.

Hạ Kỳ Như không rõ ý vị nhìn ông ta.

- khuyên ông nghĩ kỹ một chút.

- cô có ý gì?

- không có gì, tôi chỉ mách Cảnh Thiên nói ông bắt nạt tôi thôi, hơn nữa đại quản gia kính mến, chắc ông vẫn chưa quên ông còn nợ tôi năm đĩa thịt bò bít tết đâu nhỉ? Không tôi tính lãi mỗi ngày năm đĩa, mà một năm 365 ngày....

Hạ Kỳ Như bắt đầu trầm mê tính nợ, đại quản gia đứng ở đối diện liền câm nín.

Não đứa nhóc này được làm bằng gì vậy hả?

Đây mẹ nó đã qua bao lâu rồi chứ?

Sau cùng cũng không biết là đại quản gia vì muốn trả nợ hay sợ cô sẽ mách Cảnh Thiên mà ấm ức kể quá khứ của hắn cho cô nghe.

Nói chung đại quản gia cũng không rõ thân thế của Cảnh Thiên, ông ta chỉ biết lúc bản thân gặp hắn, hắn đã là công tước rồi.

Đại quản gia vốn chỉ là một nhân loại yếu ớt vô tình bị biến đổi thành huyết tộc, nhưng lại là loại huyết tộc cấp thấp, cho đến bây giờ ông ta cũng không hiểu lý do vì sao công tước đại nhân lại cứu ông ta, còn giúp ông ta thăng cấp, trở thành huyết tộc chân chính, ông ta chỉ biết là từ lúc ấy ông ta đã thề cả đời đều sẽ chỉ trung thành với duy nhất một người là công tước đại nhân mà thôi.

- hết rồi?

Hạ Kỳ Như đầu óc lơ mơ nhìn đại quản gia, đại quản gia thành thật gật đầu xác nhận.

- hết rồi, đoạn sau chắc không cần ta kể nữa chứ?

Dù sao sau đó đại nhân chỉ có ăn với ngủ, chẳng có gì đặc biệt để kể nữa cả.

Hạ Kỳ Như: "..."

Trọng tâm ở đâu?

Cô hỏi là quá khứ của Cảnh Thiên cơ mà????

Ai cần biết lai lịch cùng lịch sử tình trường của hai người...phi...là cuộc gặp gỡ định mệnh của hai người chứ?!?

Mẹ kiếp, sao cô càng nói càng thấy nó sai sai là thế nào?!?!

Hạ Kỳ Như tức đến mức đấm mạnh vào bức tường bên cạnh một cú, kết quả bức tường liền bị lõm vào trong.

Đại quản gia nhìn theo, không hiểu thấu lại cảm giác như cú đấm ban nãy là cô muốn đấm mình, cả người liền không tự chủ mà lùi ra sau một chút, Hạ Kỳ Như coi như không nhìn thấy, bình tĩnh rút tay lại rồi lại nhìn đại quản gia lần nữa.

- đại quản gia, ta khuyên ông nên nghĩ kỹ lại lần nữa vẫn hơn.

Đại quản gia: "..."