Xuyên Nhanh: Nam Chủ Khai Quải Sao?

Chương 90: Vương Gia Nghèo Túng Quá Ngạo Kiều 46






A Chiêu chìm vào một giấc mơ đầy mỹ lệ nhưng cũng rất điên cuồng.

Cơ thể của nàng như bay leo làn gió, phiêu diêu trằn trọc, không biết đêm nay là đêm nào; lại tựa như chiếc thuyền lá nhỏ trong một cơn mưa rào cuồng phong, không biết mình đang trôi nổi đi đâu.

Thứ duy nhất có thể bắt lấy, chỉ có hai cánh tay mạnh mẽ ở trước mắt kia, khiến nàng cảm thấy mọi thứ như thật vậy.

A Chiêu đột nhiên hét lên một tiếng, nàng nhịn không được mà mở miệng, hung hăng cắn xuống vai Triệu Dận.

Triệu Dận kêu lên, đau đớn như vậy cũng không làm hắn cảm thấy khó chịu, ngược lại càng giống như một loại chất xúc tác cực kì mạnh mẽ, làm thân thể hắn càng thêm hưng phấn, không khí bên trong càng lúc càng nóng đến khó lường.


......!
"Tranh Nhi tỷ tỷ, bữa tối nay Thái Tử với Thái Tử Phi nương nương dùng cái gì......" Cung nữ phụ trách đồ ăn tại Đông Cung nhỏ giọng hỏi.

Tranh Nhi đang canh giữ ở cửa tẩm điện, nghe vậy thì lắc đầu: "Hôm nay chuẩn bị như thường lệ."
Đại cung nữ kia gật đầu đang muốn rời đi, Tranh Nhi lại gọi nàng ấy lại: "Thanh đạm một chút, thêm một bát canh bổ nữa đi."
Chờ đến khi đại cung nữ đi xuống, Tranh Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, thần sắc có chút cổ quái nhìn nội điện.

Có tiếng rên rỉ ẩn ẩn truyền ra, thanh âm kia tựa hồ bị cố ý đè thấp lại, cái tai kém một chút, thậm chí nghe còn không rõ.

Này, đang ban ngày ban mặt......!
Tranh Nhi nghĩ một hồi, lại lắc đầu, tình cảm các chủ tử tốt, ai quản được đâu.

Chờ đến thời điểm hai vị chủ nhân Đông Cung chính thức dùng bữa tối thì cũng đã tới lúc lên đèn.

.

Đọc truyện tại [ t r u m t r u y e n.

OR G ]
Tranh Nhi nhìn quận chúa nhà mình, A Chiêu đã thay đổi một cung trang màu hồng sen, tóc dài như là tự mình tùy ý búi lên, búi tóc còn hơi lộn xộn, lớp trang điểm buổi sáng cũng đã tẩy đi, giờ phút này chỉ để mặt mộc, đuôi mắt còn có chút hồng.

Triệu Dận đối với bữa ăn tối nay rất vừa lòng, hắn tự mình bưng cho A Chiêu một bát canh: "Cái này tốt cho thân thể."

Cả người A Chiêu lúc này có gì đó không đúng.

Nàng trừng mắt nhìn Triệu Dận, lười biếng nói: "Ta không có cảm giác muốn ăn."
Nàng đây không có nũng nịu gì cả, hiện giờ trên người nàng đau nhức kinh khủng, chỉ muốn ngủ một giấc cho tốt, làm gì có tâm tình mà ăn với chả uống?
Nghĩ đến đây A Chiêu liền không nhịn được mà cắn răng, nói một lần, rồi cuối cùng biến thành hết lần này đến lần khác......!
Nàng thiếu chút nữa cho là mình sẽ chết trên giường rồi.

Triệu Dận hiển nhiên là có chút chột dạ.

Vì thế, các cung nhân hầu hạ ở một bên khiếp sợ nhìn Thái Tử điện hạ lãnh đạm tự phụ ngày trước, giờ lại tự mình bưng bát canh dỗ dành Thái Tử Phi nương nương bọn họ uống:
"Tốt xấu gì thì cũng uống một ít đi chứ, không thì dạ dày sao mà chịu nổi?"
A Chiêu cũng mặc kệ cái gì mà quy củ với không quy củ, nhìn Triệu Dận như vậy, cũng liền cúi đầu, theo tay hắn, chậm rãi uống hết một bát canh.

Lúc sau lại bị Triệu Dận nhìn ăn một bát cơm nhỏ.

Chờ đến khi nàng ăn xong, Triệu Dận mới cảm thấy mỹ mãn bắt đầu ăn cơm của mình.

Tranh Nhi tuy rằng có chút giật mình, lại cũng cảm thấy nên là như vậy.

Rốt cuộc thì lúc ở Bắc Định Vương phủ, nàng đã sớm nhìn thấy mỗi ngày một bức thư dính người của Thái Tử.


Chân chính hoài nghi nhân sinh, là mấy cung nhân nội thị của Đông Cung.

Nghe nói tình cảm của Thái Tử với Thái Tử Phi không tốt, tương kính như băng?
Có nhà nào tình cảm phu thê không tốt mà có dáng vẻ này không?
Những người tiến vào Đông Cung với tâm tư khác, nhìn bộ dáng này của hai người, trong lòng đã lạnh rồi.

Mấy cái tin tức lúc trước.......rốt cuộc là tên mắt mù nào truyền ra vậy?!
Một bữa tối này, tin tức cũng truyền rất nhanh đến tai mọi người.

Đại điện.

Huệ Tông nở ra một nụ cười mê mẩn: "Không tồi không tồi, tên tiểu tử này mà chơi, sợ là đem Thái Tử Phi ăn hết rôi."
Bắc Định Vương phủ.

Tần Chấn cũng cực kỳ hài lòng gật đầu: "Không tồi không tồi, xem ra Chiêu Chiêu đã đem Thái Tử ăn hết rồi."
Nhóm nữ nhi / chất nữ / cháu gái / cháu ngoại của trọng thần có tâm tư khác về Đông Cung: "......"
Té! Cái này không giống với những gì đã nói mà!.