Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 154: Đế vương huyết tộc có chút ngọt (9)




Edit: Tiểu Ngu tiểu tỉ tỉ

Beta: LoBe

___

Vẻ mặt Lật Manh kì quái đi về phía phòng của mình. Cô đưa hai ngón tay, nhéo nhéo da mặt cứng ngắc của chính mình. Vì để lộ ra thân phận gian tế của bản thân mà cô cố tình biểu lộ ra những biểu hiện đáng ngờ như "hoảng sợ" "sợ hãi" "run rẩy".

Kết quả vẻ mặt của nữ quản gia kia bình tĩnh, căn bản không hề nhắc tới những người đã được cứu đi kia. Đương nhiên Lật Manh cũng không nhìn thấy những thiếu niên, thiếu nữ mà cô đã thả chạy ấy nữa.

Cho nên nhiệm vụ của cô như vậy là hoàn thành sao?

Có được điểm tích phân không nhỉ?

Hệ thống vẫn còn đang tắt máy, cô dùng tay gõ gõ mấy lần đều không có phản ứng.Chắc là, đã được tích phân rồi đấy.

Lật Manh trau chuốt lại biểu hiện của chính mình lần nữa, không có gì sơ hở, lại càng không có lỗi. Cho nên hẳn là đã ổn.

Về phần nữ quản gia không có chất vấn, cũng không có phản ứng hẳn là cảm nhận được sự khả nghi của cô, nhưng không dám rút dây động rừng, nên không có biểu hiện gì dị thường.

Lật Manh cảm thấy đây là khởi đầu tốt cho chính mình, cô đại khái đã vượt qua rồi.

Nhiệm vụ tiếp theo là mê hoặc Serrill?

Mê hoặc như thế nào?

Khó có khi Lật Manh cảm thấy chút mờ mịt, cô nhìn thoáng qua tư liệu cá nhân của Serrill.

Nhân vật: Huyết tộc lạnh lùng, xinh đẹp

Tuổi: Bảo mật

Ngoại hình: Hoàn hảo

Thông tin khác: Không có

Lật Manh: "....."

Đây là thông tin gì thế?

Cẩu tác giả này thời điểm viết văn, sẽ không viết thiết lập nhân vật mà đã trực tiếp đặt bút viết đại cương* nhé. [đại cương*: dàn ý]

Loại tác giả này quả là không hề xứng đáng được mang danh tác giả.

Thật sự không thể đoán được tính cách của Serrill, Lật Manh cũng không rối rắm về vấn đề thiếu thông tin này. Dù sao, thông tin chỉ cần đề cập đến lạnh lùng, thì cơ bản đều là mặt than.

Loại tính cách này có lợi cho nhiệm vụ của cô. Mê hoặc xong, cô cần phải bị đá đi, thuận tiện bị mắng là một người xấu xa thì mới có được tích phân. Lãnh khốc, mặt liệt thì khả năng cô hoàn thành nhiệm vụ là hơn 99%.

Chỉ có trình độ mê hoặc cần phải suy nghĩ kỹ hơn, là lộ đùi hay cởi đồ thì mới xem như là mê hoặc? Hay là thu hút hắn bằng cách ăn nói? Cái ý kiến đầu tiên có chút không tốt lắm, nếu như lố lăn g quá, tích phân bị trừ thì phải làm sao bây giờ.

Để không bị trừ điểm tích phân, thu hút bằng cách ăn nói đi. Lật Manh đã lên kế hoạch cho tất cả mọi chuyện, đầu năm nay kiếm tích phân thật không dễ dàng.

Cô hình như... đã thất bại hai vị diện rồi.

Lật Manh cố hồi tưởng một chút nguyên nhân mình thất bại, cuối cùng duỗi tay gõ gõ vào đầu phát hiện đầu óc vẫn là một mảnh mơ hồ như cũ.

Quên đi, nghĩ sau.

Chính là việc che chắn ký ức của hệ thống khiến cô khó tổng kết kinh nghiệm thất bại của mình, không có cách nào nhận biết và tránh những sai lầm trước đó.

Hy vọng vị diện này có thể thuận lợi lấy tích phân, hoàn hảo làm thánh mẫu nữ phụ ác độc.

Bước chân về phía trước của Lật Manh ngày càng nhanh hơn, trời sắp sáng rồi. Có thể mang đứa bé kia đến hộ chăn cừu gởi nuôi.

Sau bình minh, chướng khí trong khu rừng tản ra nên có thể dễ dàng đi qua. Cô nâng lấy làn váy, giày mềm mỏng bước trên mặt đất lạnh lẽo, đi qua dãy hành lang dài. Nhìn thấy bầu trời mơ hồ có sắc trắng mờ trên bức tường bên ngoài lâu đài rộng lớn, cô khẽ nhướng mày.

Thời gian rất phù hợp.

Rồi cô đẩy cửa ra. Liền nhìn đến căn phòng trống rỗng, chiếc giường nhung trong căn phòng, không có bóng dáng của đứa trẻ nào ở đấy. Lật Manh trầm mặc một lát, rồi kiểm tra phòng có dấu vết gì không.

Không có dấu vết vật lộn, gấu bông cũng bị mang đi. Cho nên là nhóc con tự rời đi. Lật Manh ngây người chăm chú nhìn trên giường một lúc, rồi khẽ thở dài. Có thể nó đã... trở về khu vực của huyết nô rồi.

Rốt cuộc chỉ là một nhân vật qua đường, cho nên cô cũng không cứu được, mà sẽ luôn bị cốt truyện áp đặt. Lật Manh có chút mệt mỏi ngã nằm xuống giường ngây người nhìn đầu giường. Chiếc chăn nhung thiên nga mềm mại, giống như khuôn mặt của nhóc con kia, nhìn trắng trắng, mềm mại ngọt ngào.

Cô mặt không biểu tình quay sang, chiếc băng đô xinh xắn theo chuyển động của của cô rơi xuống gối, mái tóc nâu xõa ra. Sau đó, cô nhìn thấy ngọn nến chưa tắt, ánh sáng màu vàng.Lại nghĩ đến mái tóc xõa tung lộn xộn màu vàng của nhóc con, thật xinh đẹp. Giống như một tiểu thiên sứ.

Rốt cuộc Lật Manh nhấp môi dưới, hai lúm đồng tiền xuất hiện.

Ai nha, cô thích trẻ con từ bao giờ thế?

Nhưng mà nhóc con thực sự rất đáng yêu. Lật Manh duỗi tay xoa mặt mình, bình tĩnh tự nói cho bản thân.

Đáng yêu vô tội, đáng yêu vạn tuế

Cô chỉ là không có sức chống cự đối với những đứa trẻ đáng yêu, và những vật dễ thương mà thôi.

Cho nên hắn không phải khác biệt.

Ừm, không có gì khác biệt.

___

Bạn editor này hơi non, ngồi beta mà muốn ngửa mặt lên trời khóc thét