Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2210: Ngôn linh chân lý (30)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh ôm cánh tay, bình tĩnh nói: "Mặc dù Thôi gia định chọn anh làm người thừa kế, nhưng theo như tôi biết, thì anh còn có mấy anh chị em nhỉ."

Thôi Nhàn Ngọc nhíu mày: "Cho nên?"

Sơ Tranh: "Tôi cảm thấy bọn họ làm người thừa kế cũng rất tốt."

Thôi Nhàn Ngọc phì một tiếng, trực tiếp cười ra tiếng: "Mạc tiểu thư, cô nói chuyện đều hài hước như thế à?"

Hắn ta trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng mới trở thành người thừa kế.

Cô cảm thấy người thừa kế như bọn họ rất dễ làm sao?

Cô gái Phí Giáng nuôi ngây thơ như thế sao?

Sơ Tranh khá là nghiêm túc: "Thôi tiên sinh, anh phải tin tưởng một câu."

"... Câu gì?"

"Chuyện do người làm."

Thôi Nhàn Ngọc: "..."

Thôi Nhàn Ngọc bị dáng vẻ nghiêm túc ấy của Sơ Tranh làm cho hơi bất an.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, gần đây cũng không có dị thường gì.

"Mạc tiểu thư, mặc dù tôi rất thưởng thức cô, nhưng mà, nếu như một người không xác định được đúng vị trí của mình mà phát ngôn bừa bãi, vậy thì sẽ làm cho người ta chán ghét đấy."

Sơ Tranh không để ý nói: "Vậy thì mời Thôi tiên sinh yên lặng chờ tin tốt."

Sơ Tranh quay người rời đi, đi hai bước thấy Liễu Kim Lê còn đứng tại chỗ.

Cô quay về, kéo cổ áo Liễu Kim Lê túm người đi.

Thôi Nhàn Ngọc nhíu mày nhìn bóng dáng dần dần đi xa, đáy lòng không khỏi hơi bất an.

Hắn ta vừa định gọi điện thoại cho trợ lý xác nhận xem, thì điện thoại của trợ lý đã gọi đến trước.

"Thôi tổng, xảy ra vấn đề rồi!"

Đáy lòng Thôi Nhàn Ngọc hơi lộp bộp.

-

Thôi Nhàn Ngọc trầm mặt đi ra ngoài, nửa đường đụng phải Phí Tẫn Tuyết.

"Thôi tiên sinh." Sắc mặt Phí Tẫn Tuyết trắng bệch, chặn trước mặt hắn ta: "Anh giúp em với, em không muốn đính hôn, người em thích là anh..."

Lúc này Thôi Nhàn Ngọc rất vội, làm gì có thời giờ nghe Phí Tẫn Tuyết nói.

"Đây là chuyện Phí gia các người quyết định, tôi không giúp được cô."

Thôi Nhàn Ngọc muốn đi, Phí Tẫn Tuyết kéo không cho hắn ta đi: "Thôi tiên sinh, chỉ có anh có thể giúp được em, là Mạc Sơ Tranh dùng ảnh chụp của anh và em uy hiếp em, đều do cô ta làm ra, Thôi tiên sinh, anh nhất định phải giúp em."

Khi Thôi Nhàn Ngọc nghe thấy lời Sơ Tranh nói trước đó, thì đáy lòng đã có một chút suy đoán.

"Cô ta dùng ảnh chụp uy hiếp cô?"

"Đúng, cô ta nói nếu em dám nói với người khác, thì sẽ công bố ảnh chụp lên mạng."

Phí Tẫn Tuyết túm chặt Thôi Nhàn Ngọc.

"Chỉ cần Thôi tiên sinh chịu giúp em, bảo em làm gì cũng được." Bây giờ dù bảo cô ta bán Phí gia, cô ta cũng làm.

Đây là ý tứ Phí Tẫn Tuyết truyền đạt cho Thôi Nhàn Ngọc.

Thôi Nhàn Ngọc nắm cằm Phí Tẫn Tuyết: "Chỉ cần cô đính hôn, không phải ảnh chụp sẽ không công bố sao?"

"Trong... Trong tấm ảnh kia có anh, anh không sợ..."

Thôi Nhàn Ngọc buông cô ta ra, giống như cưng chiều vuốt ve gương mặt cô ta: "Cho nên tuyệt đối cô không nên làm cho cô ta công bố ảnh chụp ra, nếu không thì tôi cũng sẽ không khách khí với cô đâu, dù sao trong tay tôi còn có nhiều thứ hơn cô ta đấy."

Phí Tẫn Tuyết khiếp sợ nhìn người đàn ông trước mặt.

Vừa rồi hắn ta... Nói gì vậy?

Thôi Nhàn Ngọc thu tay lại, bưng dáng điệu của công tử thế gia chúc mừng: "Chúc mừng Phí tiểu thư, vui kết lương duyên."

Một chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Phí Tẫn Tuyết mất hết.

Thôi Nhàn Ngọc...

—— Thôi gia không có một ai tốt, mọi người nhất định phải nhớ kỹ cho tôi!

Trong đầu Phí Tẫn Tuyết hiện lên câu ông cụ từng nói.

Khi cô ta gặp phải Thôi Nhàn Ngọc, thì đã cảm thấy lời nói ấy của ông ngoại không đúng.

Thôi Nhàn Ngọc rất tốt...

Tốt?

Đây chính là tốt mà cô ta nghĩ sao?

-

Ngay từ đầu Thôi Nhàn Ngọc đã ôm lấy mục đích mà tiếp cận Phí Tẫn Tuyết, bởi vì cô ta đủ ngu, lại còn là đứa cháu ngoại mà ông cụ Phí yêu thương.

Màn kịch Phí Tẫn Tuyết vu oan cho Sơ Tranh lén trộm cơ mật kia, cũng là do Thôi Nhàn Ngọc ở phía sau chỉ đạo.

Chỉ là...

Hết lần này tới lần khác Phí Tẫn Tuyết đều không làm tốt, kinh động đến cả tên điên Phí Giáng kia, còn làm cho Phí Giáng hoài nghi cả mình.

Thôi Nhàn Ngọc không có gì tình cảm với Phí Tẫn Tuyết, chỉ có lợi dụng.

Bây giờ đương nhiên hắn ta sẽ không lội vào tranh đoạt vũng nước đục này.

Hơn nữa...

Thôi Nhàn Ngọc nghĩ đến chuyện nghe nói trong điện thoại, trong lòng lại ngưng trọng.

Nếu như hạng mục của hắn ta thật sự xảy ra chuyện, dẫn đến toàn bộ tập đoàn xảy ra vấn đề, vậy thì hắn ta chính là tội nhân.

Đến lúc đó tình huống như thế nào thì không nói trước được.

Thôi Nhàn Ngọc trở lại công ty, lập tức họp.

Xem xong báo cáo, sắc mặt Thôi Nhàn Ngọc âm trầm: "Vì sao tính huống lớn thế này mà không thấy báo lên?"

"Thôi tổng, mỗi lần chúng tôi kiểm tra đến, đều không có vấn đề gì..."

"Vấn đề lớn như vậy mà có thể giấu diếm được? Số tiền kia đi đâu rồi? Các anh làm ăn kiểu gì vậy!!"

Trong phòng họp không ai dám lên tiếng.

Thôi Nhàn Ngọc ép buộc mình tỉnh táo lại: "Người phụ trách cụ thể là ai?"

"Quản lý Trang..."

"Người đâu?"

"Chuyện đó... Quản lý Trang... Vừa nói có việc gấp, vội vàng đi rồi..."

Thôi Nhàn Ngọc: "..."

Lúc này mà đi, vậy không phải đã nói rõ người này là gian tế sao?

Thôi Nhàn Ngọc lập tức cho người đi tìm quản lý Trang này, nhưng đối phương giống như đã sớm chuẩn bị, bao gồm cả người nhà của hắn cũng không thấy bóng dáng tăm hơi.

Đồ để lại đều là chút đồ vật vô dụng.

Thôi Nhàn Ngọc tức giận đến mức phát cáu trong phòng họp.

Tính tình Thôi Nhàn Ngọc cũng không tệ, người trong công ty gần như chưa từng thấy hắn ta phát hỏa lớn đến vậy.

-

Một bên khác, Phí Tẫn Tuyết chết lặng đứng trên sân khấu, đứng bên cạnh là một chàng trai trẻ tuổi.

Tướng mạo được cho là tuấn lãng, chỉ là nhìn từ động tác và thần sắc của cậu ta, thì có thể phán đoán được người này không bình thường lắm.

Vất vả lắm mới kết thúc, Phí Tẫn Tuyết xoay người rời đi.

Chàng trai kia đuổi theo sát.

"Ha ha ha, về sau em là vợ anh sao?"

"Sao em không nói chuyện với anh?"

"Em chơi với anh đi?"

Phí Tẫn Tuyết nghe mấy lời đần độn kia, tâm tình càng thêm phiền muộn, chỉ muốn nhanh chóng cách tên đần này thật xa.

"Vợ ơi, em chờ anh với."

"Em chơi với anh đi."

"Anh có rất nhiều thứ thú vị, có thể cho em, em xem..."

"Anh có thể yên tĩnh chút được không!!"

Phí Tẫn Tuyết nổi giận gầm lên một tiếng.

Tiếng ầm ĩ xung quanh đột nhiên ngừng lại.

Ngực Phí Tẫn Tuyết nhanh chóng phập phồng hai lần, liếc mắt nhìn thấy tay mình vung lên.

Người mới vừa rồi còn đứng trước mặt cô ta, giờ không thấy đâu...

Cô ta đã làm gì?

"A —— "

"Con trai!!"

Tiếng kêu sợ hãi không biết truyền đến từ chỗ nào, tiếp đó Phí Tẫn Tuyết bị người ta đẩy ra.

-

"Bạn nhỏ." Phí Giáng ứng phó với những người kia xong, đến trong phòng nghỉ tìm Sơ Tranh.

"..."

Ai là bạn nhỏ!

Tức giận!

Phí Giáng đặt mông ngồi xuống bên cạnh cô: "Có phải vừa rồi em nói chuyện với Thôi Nhàn Ngọc không?"

"Ừ."

"Nói gì với hắn vậy?" Phí Giáng chứa chút ý cười.

Nói gì không phải là tự do của ta sao? Thế nào, còn phải báo cáo cho mi cơ à? Thẻ người tốt quản quá rộng rồi đó!

Sơ Tranh mặt không biểu tình: "Bảo hắn cách xa anh ra một chút."

"Hả?"

Vì sao nghe lời này lại thấy có chút là lạ nhỉ?

Cái gì gọi là cách xa hắn một chút?

Hắn và Thôi Nhàn Ngọc có quan hệ gì đâu?

Bạn nhỏ nói linh tinh gì vậy!

Mạch suy nghĩ của Phí Giáng đều bị Sơ Tranh dẫn lệch đi rồi, vừa định trở về đường chính, thì có người gõ cửa đi vào.

"Tiên sinh... Bên ngoài xảy ra chuyện rồi."

Phí Tẫn Tuyết trực tiếp đẩy vị kia của Trương gia từ trên bậc thang xuống.

Bậc thang không cao, nhưng mà lại đụng phải đầu, hôn mê tại chỗ.

Bây giờ người đã đưa đến bệnh viện.

Một buổi tiệc cưới êm đẹp, cuối cùng lấy kết cục như vậy mà kết thúc.