Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 225: Vương Giả trở về (22)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥ 


"Có thể đi được không?"


Giang Dã không nói chuyện, chỉ gật đầu rất nhẹ.


Sơ Tranh đỡ hắn đi lên, người trên hành lang đều đã dựa theo chỉ thị mà trở về phòng mình, cô dẫn người vào phòng, đặt lên giường.


Sơ Tranh thở ra một hơi, đang chuẩn bị đứng dậy, thì bị Giang Dã kéo lại.


Hắn giống như ôm một món đồ chơi, gắt gao ôm cô vào ngực.


Sơ Tranh: "..."


Hô hấp của Giang Dã có chút nặng nề phả vào cổ Sơ Tranh, tạo nên cảm giác nóng ướt và ngứa ngáy.


Sơ Tranh miễn cưỡng chống người dậy nhìn hắn, hai mắt thiếu niên nhắm chặt, bởi vì hô hấp hỗn loạn, nên cánh môi khẽ nhếch.


"Tôi có điện thoại, anh buông tôi ra." Sơ Tranh nói.


Gần một phút sau, Giang Dã mới chậm rãi buông tay ra, nhưng cũng chỉ là buông lỏng một chút.


Sơ Tranh lấy điện thoại ra, mở chức năng chiếu sáng.


Gian phòng lập tức sáng lên.


Giang Dã thích ứng với ánh sáng, chậm chạp mở mắt ra.


Sơ Tranh đẩy tay hắn ra, ngồi xuống một bên khác, sắc mặt Giang Dã tái nhợt, Sơ Tranh khẽ động, hắn giống như con nai con bị chấn kinh, mờ mịt nhìn về phía Sơ Tranh.


Sơ Tranh dựa vào đầu giường, im ắng đối mặt với hắn.


Làm gì?


Đã có ánh sáng rồi! !


Ta cũng không phát ra điện được! !


Nhìn ta làm gì!


Còn nhìn!


...


Năm phút sau.


Sau khi Sơ Tranh mặc niệm dưới đáy lòng mấy lần thẻ người tốt không thể chọc, phải đối xử với thẻ người tốt thật tốt, mặt lạnh kéo hắn qua.


Thân thể căng cứng của Giang Dã lúc này mới thả lỏng ra.


Khi Sơ Tranh phát hiện trên người hắn có vết thương thì đã là mấy phút sau.


Vị trí bên cạnh eo hắn ướt át sền sệt một mảnh, nhưng hắn giống như không phát hiện ra.


"Cầm." Sơ Tranh nhét điện thoại vào tay hắn.


Giang Dã đã trở lại bình thường, nhưng thần sắc vẫn còn mấy phần ngốc nghếch, hắn theo bản năng bắt lấy Sơ Tranh.


"Tôi xem thương thế của anh." Sơ Tranh sờ đầu hắn: "Ngoan."


Ngón tay Giang Dã từ từ buông ra.


Vết thương của Giang Dã chắc là do vết đạn bắn trúng tạo thành, vết thương không sâu, có lẽ chỉ bị viên đạn sượt qua chứ không bắn vào, chỉ cần cầm máu là tốt rồi.


Sơ Tranh băng bó kỹ cho hắn, trên quần áo có máu, nên Sơ Tranh trực tiếp cởi luôn cho hắn.


Không biết bên ngoài còn bị mất điện đến bao lâu nữa, Sơ Tranh dùng chăn bọc hắn lại, rồi ôm hắn tựa vào đầu giường.


Bàn tay toại nguyện đặt trên mái tóc mềm mại của hắn.


Sơ Tranh liếc nhìn Giang Dã, Giang Dã từ từ nhắm mắt lại, cô liền yên tâm sờ hai lần, thật thoải mái...


Động tác có chút lớn, Giang Dã hơi mở mắt ra, ngước mắt nhìn qua.


Động tác của Sơ Tranh ngừng lại, đối diện với ánh mắt mang theo nét nghi hoặc của Giang Dã, cô trấn định hỏi: "Vết thương đau?"


Giang Dã không hề chớp mắt.


Sơ Tranh: "..."


Chẳng phải chỉ sờ một chút thôi sao?


Vừa rồi ta còn cứu ngươi đấy!


Dẫn ngươi tới đây cũng rất gian khổ biết không!


Sờ một chút thì làm sao! !


Sơ Tranh nghĩ đến đó lại nghiêm túc sờ thêm một cái.


Ánh sáng của điện thoại đột nhiên tối sầm lại, trước mắt Sơ Tranh lâm vào bóng tối.


Trên cánh môi đột nhiên nóng lên.


Hơi thở của Giang Dã quấn tới, đôi môi mềm mại phủ lên cánh môi cô, trằn trọc, cọ xát.


Cánh tay Sơ Tranh đang đặt trên đầu Giang Dã ngừng lại, mặc cho Giang Dã hành động.


Mãi đến khi Giang Dã thăm dò cạy mở răng môi cô, Sơ Tranh mới lấy lại tinh thần, chế trụ cằm hắn.


Giang Dã bị ép kéo dài khoảng cách với Sơ Tranh.


Không khí lạnh làm Giang Dã thanh tỉnh hơn một chút, khi cảm nhận được chuyện mình vừa làm, cả gương mặt đều nóng bỏng lên.


Bóng tối bốn phía tuôn trào, làm thân thể hắn nhịn không được hơi run lên.


Nhưng mà một giây sau, trên cánh môi hắn đột nhiên giống như bị phỏng, một đôi môi mềm mại như bông dán vào môi hắn, sau lưng dâng lên một đợt tê dại, dần dần truyền khắp toàn thân.


Sơ Tranh kéo hắn xuống một chút, răng môi thiếu niên chủ động mở ra, đầu lưỡi mang theo chút ý lạnh tiến vào, quấn lấy đầu lưỡi hắn.


Huyết dịch toàn thân như bốc lên, mỗi một tấc da dường như cũng đang ồn ào náo động, mang đến cho hắn cảm giác kích thích trước nay chưa từng có.


Không thể nói rõ cảm xúc đang bốc lên dưới đáy lòng là gì.


Làm hắn quên đi bóng tối, quên đi hết thảy.


Thân thể giống như chìm trong nước biển, bị nước biển bao quanh, mềm mại mà tinh tế, chìm nổi theo sóng nước.


Thiếu niên giơ tay ôm Sơ Tranh, Sơ Tranh đặt hắn lên giường, không dám đè lên hắn, chỉ là nghiêng người, làm sâu sắc nụ hôn này.


Hô hấp của Giang Dã dần dần không thông, hắn giơ tay đẩy đẩy Sơ Tranh.


Sơ Tranh thuận thế buông hắn ra, thiếu niên nhẹ giọng thở dốc.


Sơ Tranh mở điện thoại lên, ánh sáng chiếu vào mặt thiếu niên, Sơ Tranh còn chưa kịp thấy rõ, thì điện thoại đã bị người đánh rơi, thiếu niên ôm lấy eo cô, vùi mặt vào ngực cô.


Sơ Tranh: "..."


Cho anh ánh sáng còn không chịu?


Đúng là không biết tốt xấu!


Thân thể thiếu niên dán vào Sơ Tranh, Sơ Tranh có thể cảm nhận rõ ràng được nơi nào đó đang khó chịu.


Cô giơ tay sờ đầu thiếu niên: "Anh vẫn tốt chứ?"


Thiếu niên rầu rĩ đáp một tiếng: "Ừ."


Hắn không tốt.


Giang Dã ôm chặt Sơ Tranh, cách lớp vải vóc, Sơ Tranh cũng có thể cảm giác được sự nóng rực.


"Muốn không..."


"Cô đừng nói chuyện có được không?" Trong giọng nói của Giang Dã mang theo vài phần cầu khẩn.


Sơ Tranh: "..."


Cô cũng không ghét hắn nha? Tiếp tục cũng không sao...


Nhưng thẻ người tốt không cho nói, vậy liền không nói chứ sao.


Sơ Tranh kéo chăn lại, bọc hắn vào rồi ôm hắn nằm xuống.


Hô hấp của Giang Dã khi nặng khi nhẹ, Sơ Tranh ấn ấn màn hình điện thoại, thỉnh thoảng nhìn hắn một chút.


Sườn mặt thiếu niên lộ ra chút ửng đỏ, giống như anh đào mê người.


Sơ Tranh buông hắn ra một chút, khuôn mặt thiếu niên liền lộ ra nhiều hơn, hàng mi dài hơi run rẩy, như sắp mở ra.


Sơ Tranh cúi đầu ngậm lấy cánh môi hắn.


Điểm khô nóng Giang Dã còn chưa kịp đè xuống, lại lần nữa bộc phát như hồng thủy, kích thích đến toàn thân.


Cô đang muốn giết chết mình sao?


...


Roẹt roẹt ——


Ánh đèn lấp lóe mấy lần, rồi sáng lên.


Căn phòng sáng như ban ngày.


Giang Dã chấn kinh, bỗng nhiên đẩy Sơ Tranh ra, hai người im ắng đối mặt một lát.


Trong nháy mắt khi ánh sáng chiếu vào, những mê loạn hỗn hợp trong bóng tối của hắn, lúc này dồn dập thanh tỉnh.


Hắn đang làm gì vậy?


Đôi mắt đen nhánh thanh lãnh của cô gái phản chiếu dáng vẻ của hắn lúc này.


Cánh môi ửng đỏ, đáy mắt còn lưu lại một tia dục niệm.


Bộ dáng này làm Giang Dã cảm thấy cực kỳ không thích ứng.


Giang Dã hơi há miệng ra: "Tôi..."


Phía sau chữ tôi thì không còn gì nữa.


Trên gương mặt trắng nõn tinh xảo, không biết là bởi vì hôn, hay bởi vì những thứ khác mà lộ ra nét ửng hồng.


Thiếu niên buông mi xuống, che giấu sự bối rối nơi đáy mắt.


Trong phòng dường như chỉ còn tiếng tim đập không theo quy luật của hắn.


"Ừ?"


Giang Dã thở dốc hai lần, nhắm mắt lại nói: "Tôi sẽ phụ trách."


"Ồ."


Thần sắc cô gái thản nhiên, giống như không thèm để ý.


Trên cánh môi Giang Dã còn lưu lại hơi thở của cô, hắn nhấp môi dưới, xoay người nằm xuống.


Sơ Tranh lật hắn qua: "Đè đến vết thương."


Giang Dã khó thở.


Bây giờ cô còn nghĩ đến chuyện này à?


Vừa rồi bọn họ...


Ánh mắt Giang Dã không dám đặt trên người Sơ Tranh, nhưng cũng không lật lại, chỉ nhắm mắt không hề động đậy nữa.


Giang Dã đang bị thương, lại mơ mơ màng màng trong bóng tối một thời gian dài như vậy, nên tinh thần có chút mỏi mệt, nhưng làm sao cũng không ngủ được.


Trong đầu đều tràn ngập chuyện vừa rồi cô hôn mình.


Là hắn ra tay trước.


Nhưng phía sau là cô...


Nghĩ thế nào cũng thấy không phải mình nên đến phụ trách nhỉ?


Nhưng mà lời đã nói ra, sao có thể đổi ý được.


Rõ ràng đang muốn phân rõ giới hạn với cô.


Sao bây giờ lại biến thành càng không rõ ràng thế này! !


Vào thời điểm Giang Dã khóc không ra nước mắt, thì bên ngoài bỗng nhiên ồn ào, giống như xảy ra chuyện lớn gì đó.