Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 227: Vương Giả trở về (24)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Liễu Tam Nhi bắt Giang Dã cởi quần áo để chứng minh sự trong sạch.

Giống như gã rất chắc chắn rằng Giang Dã đang bị thương.

Cho dù tất cả mọi người đều biết đây là vu oan, nhưng chỉ cần hôm nay hắn lộ ra vết thương, thì tuyệt đối sẽ không còn đường sống.

Liễu Tam Nhi muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Nếu Liễu gia nghi ngờ hắn phản bội.

Mà đã nghi ngờ, vậy thì phải diệt trừ, mặc kệ người kia có hữu dụng bao nhiêu, nhưng thế giới này không bao giờ thiếu nhân tài... Đây chính là cách làm việc của Liễu gia.

Giang Dã hít sâu, đã dự tính tới tình huống xấu nhất.

Giang Dã nắm lấy vạt áo, động tác đi lên, đột nhiên bị một cánh tay trắng nõn chặn lại.

Đáy lòng Giang Dã hơi kinh hãi, vẫn chưa kịp quay đầu, thì bên hông đã bị người ôm lấy, một cái ghế đặt phía sau hắn, Giang Dã bị ép ngồi xuống.

"Người trên đất, thời gian tử vong cao nhất vẫn chưa tới hai tiếng. Khoảng thời gian này Giang Dã ở cùng tôi, ai còn có vấn đề?"

Năm chữ cuối cùng kia, không khỏi phát ra khí thế hung ác.

Giống như có ai dám nói ra vấn đề, thì cô sẽ lập tức động thủ.

Âm thanh mát lạnh của thiếu nữ vang vọng khắp gian phòng.

Giang Dã liếc mắt, một tay cô gái đặt trên ghế dựa, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua đám người.

Từ khi cô xuất hiện, đến lúc cô nói chuyện, cả căn phòng, bao gồm cả bên ngoài đều là một mảnh tĩnh lặng.

Giống như đều bị cô gái làm kinh sợ.

Liễu Tam Nhi sửng sốt mất mấy giây.

Con nhãi con này nhảy từ đâu ra vậy!

Đáy lòng Liễu Tam Nhi trầm xuống, đánh vỡ bầu không khí quỷ dị: "Cô nói Giang Dã ở cùng với cô thì là ở cùng cô à? Cô có chứng cứ gì? Chứng minh không phải cô cùng Giang Dã thông đồng?"

Sơ Tranh hỏi lại: "Ông nói hắn không ở cùng tôi, thì hắn liền không ở cùng tôi à? Ông có chứng cứ gì?"

"..."

Liễu Tam Nhi có lẽ cho tới bây giờ cũng chưa từng bị hỏi như vậy.

Bây giờ là cô đang muốn chứng minh đấy được không?

Tại sao lại bắt gã lấy chứng cứ ra chứ?!

"Cô là ai!" Lửa giận của Liễu Tam Nhi từ từ bốc lên.

"Thịnh Sơ Tranh."

"Thịnh Sơ Tranh cái gì..." Thanh âm của Liễu Tam Nhi đột nhiên biến mất.

Người kia của Thịnh gia, Thịnh Sơ Tranh?

Gã theo bản năng nhìn về phía Liễu gia, Liễu gia cũng đang đánh giá Sơ Tranh, cô gái gần đây gây ra nhiều tin tức nhốn nháo...

Nếu nhìn tướng mạo thì quả thật là chim hoàng yến được nuông chiều ra.

Nhưng mà trên người cô gái lộ ra hàn ý lạnh lẽo, người sống chờ đến gần, lạnh lùng xa cách, không giống như chim hoàng yến gì đó.

So với những người phụ nữ trong giới này càng lợi hại hơn, càng khiến người ta kiêng kị hơn.

Lời nói của Liễu Tam Nhi dạo qua miệng một vòng: "Thịnh tiểu thư đúng không, đây là chuyện nội bộ của chúng tôi, không tới phiên cô xen vào."

Sơ Tranh giọng điệu bình tĩnh: "Tôi làm chứng cho hắn, ông có ý kiến?"

"..."

Đương nhiên gã có ý kiến?!

Sơ Tranh tiếp tục nói: "Có ý kiến cũng kìm nén lại, tôi không nghe."

"..." Liễu Tam Nhi khó thở: "Thịnh tiểu thư, cục diện rối rắm của Thịnh gia vẫn chưa giải quyết, có thời gian nhàn hạ thoải mái ở đây, không bằng cô ngồi nghĩ lại xem sau này phải làm thế nào đi."

Sơ Tranh nghĩ nghĩ, cực kỳ thật lòng trả lời: "Phá sản."

Nghề chính rộng lớn của Vương bát đản đấy, tìm hiểu một chút đi!

Liễu Tam Nhi: "..."

Phá sản là cái gì?

Thịnh Mân mất tích thời gian dài như vậy, mà cô còn cho rằng mình là đại tiểu thư à? Ai bảo cô đi phá sản?

Liễu Tam Nhi từng ăn không ít thiệt thòi từ Giang Dã, nhưng vẫn chưa bị ai làm tức giận đến thế.

"Tôi không muốn nói chuyện với cô." Liễu Tam Nhi phát hiện mình đi lệch hướng, chỉ vào Giang Dã: "Giang Dã, chỉ cần cho chúng tôi nhìn xem cậu có vết thương hay không thôi, có cần phải giấu diếm như vậy không, hay là Cường Tử chính là do cậu giết, nên cậu chột dạ không dám?"

Giang Dã còn chưa lên tiếng, thì Sơ Tranh đã giành nói trước.

"Vì sao phải cho ông nhìn?" Ngươi mà cũng xứng nhìn thẻ người tốt của ta à! Không biết xấu hổ!!

Giọng điệu bình thản lạnh băng, lại cho người ta cảm thấy khí thế phách lối bá đạo không thể tả được.

Giang Dã có chút hoảng hốt nhìn cô.

Hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng chưa từng có ai ngăn cản trước mặt hắn, nói ra những lời bảo vệ như thế.

"Hắn giết người!"

"Ông nhìn thấy rồi?"

"Chứng cứ!" Liễu Tam Nhi chỉ vào khẩu súng kia.

"Một khẩu súng mà thôi, tôi có thể tạo ra trăm khẩu giống nhau như đúc." Sơ Tranh nhấn mạnh bốn chữ "giống nhau như đúc".

"..." Liễu Tam Nhi tức giận đến thổ huyết: "Máu, máu này là của hắn."

Sơ Tranh dừng vài giây, giống như thật lòng hỏi: "Ông muốn báo cảnh sát?"

Muốn giám định vết máu không phải cần báo cảnh sát sao?

"..."

"Có cần tôi giúp không?" Sơ Tranh cảm thấy mình có thể giúp chuyện này, cô là người tốt.

"..."

Căn phòng lâm vào an tĩnh quỷ dị.

Một thuyền người này, có mấy ai tốt đẹp?

Cho dù là những người bạn gái kia, tuy chưa từng làm gì, nhưng cũng đã được chứng kiến một chút, báo cảnh sát, cái từ này quả thật không hợp với toàn bộ người trên du thuyền này.

Nửa ngày sau Liễu Tam Nhi mới kịp phản ứng, tức đến hóa cười: "Chỉ cần hắn để chúng tôi xem, nếu trên người hắn không có vết thương thì việc này liền xong, vì sao hắn không dám!"

"Tôi không cho phép, hắn là của tôi." Sơ Tranh giọng điệu băng lãnh tuyên bố chủ quyền: "Ông nhìn mặt hắn là đã kiếm lời lắm rồi, bây giờ còn muốn nhìn cơ thể hắn à."

Giang Dã: "..."

Nghe thấy câu phía trước, nhịp tim hắn nhảy rất nhanh.

Nhưng mà câu phía sau là thứ đồ chơi gì?

Sơ Tranh liếc nhìn Liễu Tam Nhi: "Muốn nhìn cũng được, sau khi nhìn xong để lại một con mắt."

Trong đám người ẩn ẩn có tiếng hút khí.

Lúc cô gái nói ra những lời này, bình tĩnh như bảo người ta để lại quần áo.

Vốn là những lời làm người ta cảm thấy vô cùng máu me bạo lực, giờ phút này lại làm hoàn toàn không cảm giác được.

Sơ Tranh thấy Liễu Tam Nhi không nói lời nào, chủ động hỏi một câu: "Nhìn không?"

"Cô có bệnh à!" Liễu Tam Nhi nổi giận gầm lên một tiếng.

Liễu Tam Nhi vừa mắng xong, bụng liền bị đạp một cái, thân thể Liễu Tam Nhi nghiêng xuống, đụng vào đồ vật bên cạnh, gã phải bắt loạn một trận mới giữ vững được thân thể.

Đáy mắt Liễu Tam Nhi phun lửa: "Thịnh Sơ Tranh, đừng tưởng rằng cô là phụ nữ, thì tôi không dám ra tay với cô!"

Sơ Tranh lạnh lùng phun ra một chữ: "Tới."

"..." Đây là khiêu khích, đây tuyệt đối là khiêu khích!

Liễu gia ngăn cản Liễu Tam Nhi muốn tiếp tục náo loạn.

Hắn đi lên phía trước hai bước: "Thịnh tiểu thư, việc này nói thế nào cũng phải cho một cái công đạo, súng của Giang Dã ở đây nên làm người ta nghi ngờ là chuyện bình thường. Nếu muốn chứng minh trong sạch, vậy thì để người ta xem một chút, chuyện này cũng không khó khăn gì."

Sơ Tranh trầm mặc vài giây, tiến lên, cầm lấy khẩu súng kia, đi đến bên cửa sổ, trực tiếp ném xuống dưới trước mắt bao nhiêu người.

Cô quay đầu, trấn định tự nhiên hỏi: "Bây giờ không còn ở đây nữa, còn có vấn đề gì?"

Trong phòng không ai lên tiếng.

Cô ném nó đi, thì nó liền không ở đây à?

Thật lòng sao?

Bọn họ đều nhìn thấy đó!!

Liễu gia trầm mặt xuống: "Thịnh tiểu thư, cô như vậy là thuộc về hành vi càn quấy!"

Liễu gia quyền cao chức trọng, đã bao giờ bị người ta trêu chọc như thế đâu.

Giờ phút này hắn thật sự rất tức giận.

"Ông đã không tin hắn, cần gì phải vẽ vời thêm chuyện." Sơ Tranh thần sắc đạm mạc: "Lời giải thích này không hề quan trọng."

Liễu gia: "Giang Dã là người của tôi, lời giải thích của hắn tất nhiên tôi sẽ tin! Giang Dã, cậu không cần đi theo tiểu nha đầu này làm bậy, chỉ cần bây giờ cậu giải thích rõ ràng, thì cậu vẫn là Giang nhị gia của Hắc Kim."

"Từ giờ trở đi hắn không phải." Sơ Tranh quay đầu nhìn Giang Dã: "Anh không có ý kiến gì chứ?"

Lông mi Giang Dã hơi run rẩy, một lát sau hắn mỉm cười, nói khẽ: "Cô làm chủ."

Liễu gia nguy hiểm nheo mắt lại, thanh âm trầm thấp: "Thịnh tiểu thư, cô muốn đối nghịch với tôi?"

"Không có hứng thú." Sơ Tranh nói.

"Vậy bây giờ cô đang làm gì đây?"

"Làm chỗ dựa cho người của tôi." Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Có vấn đề gì?"

Làm chỗ dựa cho thẻ người tốt là chức trách của ta.

Hôm nay cũng đang cố gắng làm một người tốt!

"A..." Liễu gia cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy cô gái trước mặt cuồng vọng đến cực điểm: "Thịnh Mân đã không còn, cô lấy gì làm chỗ dựa cho hắn?"