Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2626: Quà Tặng Vận Mệnh (2)




Edit: Yumi Na - @qhSleepy

Beta: Sa

================

"Vậy đành làm phiền bác sĩ Sơ." Đội trưởng Tống hiểu được tình hình, liền đứng dậy rời đi, "Có tiến triển, phiền bác sĩ Sơ báo cho tôi biết ngay."

"Được."

Sơ Tranh nhìn đội trưởng Tống rời đi, cửa văn phòng chậm rãi đóng lại, cô lấy tư liệu Hạ Cừu ra xem một lần nữa.

Gia đình Hạ Cừu tương đối phức tạp.

Khi Hạ Cừu tám tuổi, cha mẹ ly hôn, anh đi theo mẹ.

Mẹ anh tái giá sớm, nhưng không bao lâu thì bệnh qua đời, về sau lại đi theo bố dượng.

Không tới hai năm, bố dượng lại có gia đình mới.

Mẹ kế của gia đình mới cũng có một đứa bé, Hạ Cừu không phải con ruột bố dượng cho nên thân phận có chút ngượng ngùng.

Người chết bao gồm mẹ kế bố dượng, còn có đứa bé mà mẹ kế mang theo, anh trai của mẹ kế, cuối cùng là con của anh trai mẹ kế.

Người chết đầu tiên là anh trai của mẹ kế.

Tiếp theo là con của anh trai.

Sau cùng mới là mẹ kế và bố dượng đều chết.

Chỉ nhìn sơ vụ án cũng thấy gia đình này chết thật thảm.

Haizz.

-

Sơ Tranh ở phòng trực ca ban đêm, còn cố ý nhìn sang phòng Hạ Cừu, kết quả cô vừa về ký túc xá không bao lâu, thì có điện thoại gọi tới nói không thấy Hạ Cừu đâu.

Bên ngoài phòng Hạ Cừu có người trông coi, cửa sổ đều cũng đều đóng kín, sao lại không thấy được.

Sơ Tranh mặc quần áo chạy tới: "Tìm được chưa?"

"Bác sĩ Sơ, phòng này rộng như vậy nhưng cũng không có cái gì, căn bản không có chỗ nấp."

Sơ Tranh tiến vào phòng bệnh.

"Camera có quay được không?"

"Camera đã bị chặn."

Ban đêm phòng đều tắt đèn, tối đen như mực, mà lúc bọn bọ phát hiện phòng này không thích hợp cũng đã vội đi xem xét.

Trong phòng cũng không có bao nhiêu đồ trừ gầm giường có thể trốn, còn lại không có nơi nào khác có thể trốn.

Mở cửa tủ quần áo ra, bên trong chỉ có một chút vật phẩm nằm rải rác.

Lan can cửa sổ chắc chắn, không có dấu vết bị phá hỏng.

Cho nên người này tan vào không khí rồi sao?

Sơ Tranh không tin có tà thuật như vậy, đây cũng không phải đang ở dị giới gì.

Cô nhìn trong phòng một vòng, cuối cùng vẫn đưa mắt về phía tủ quần áo.

Phần đáy tủ quần áo khá cao, cô nhớ rõ dưới đáy có thể kéo ra dùng để đồ vật lớn ở phía dưới...

Nhưng mà muốn giấu một người lớn vẫn có chút khó khăn, nhưng một đứa trẻ nhỏ hẳn là có thể.

Sơ Tranh dọn quần áo treo trong tủ ra hết sau đó lại tìm khoá kéo.

Cô dùng sức kéo mạnh một cái, tấm lót đáy thật sự bị kéo ra.

Mà người ở trong đó cũng xuất hiện.

Hạ Cừu cuộn tròn trong không gian nhỏ, co quắp lại như trẻ sơ sinh trong bụng mẹ, ngủ say.

Y tá kinh ngạc không thôi, "Sao anh ta chui vào được?" Cái này có thể cho người bình thường vào được sao?

Bọn họ nhìn tư thế cuộn tròn của Hạ Cừu mà toàn thân đều đau...

Có thể thấy cơ thể Hạ Cừu có độ mềm mại tốt hơn rất nhiều so với bọn họ tưởng tượng, hắn hoàn toàn có thể cuộn tròn ở bên trong.

Sơ Tranh thấy mấy người này dần dần lớn tiếng, liền thẳng thừng đuổi người: "Được rồi, người đã tìm được, tất cả giải tán đi."

Có người hỏi: "Bác sĩ Sơ, không gọi anh ta tỉnh sao?"

Sơ Tranh: "Không cần, đi thôi."

Dù sao người bị bệnh tâm thần cũng khác với người bình thường, cho nên không thể dùng phương pháp thông thường đối đãi, vì vậy mọi người cũng không nói gì lần lượt rời khỏi phòng bệnh.

Hạ Cừu ở chỗ này cũng không có nhiều thời gian ngủ, nhiều khi buồn ngủ hắn cũng mặt kệ, chỉ dựa vào tường ngủ một giấc.

Sơ Tranh dường như chưa thấy hắn ngủ trêи giường bao giờ.

Bây giờ hắn lại đang ngủ rất say, bọn họ làm ra tiếng động lớn như vậy cũng không bị đánh thức.

Sơ Tranh chỉnh tủ quần áo lại như cũ, rời khỏi phòng.

-

Ngày thứ hai Sơ Tranh tới làm, Hạ Cừu đã ngồi ở một góc trong phòng chỉ để lại bóng lưng cho camera quay.

" Khi nào thì hắn tỉnh?"

"Khoảng 5 giờ sáng." Nhân viên phòng camera đáp.

Sơ Tranh gật đầu, đi làm việc thường ngày, sau đó cầm đồ vật đi đến phòng bệnh của Hạ Cừu.

Sơ Tranh không cho ai đi vào, một mình vào phòng bệnh, ngồi cách chỗ Hạ Cừu không xa.

Sơ Tranh cũng không nói chuyện, mà cúi đầu viết.

Hạ Cừu không nhúc nhích giống như pho tượng.

Ban đêm có đôi khi Hạ Cừu sẽ chạy vào tủ quần áo để ngủ, có khi không.

Sơ Tranh ghi chép lại —— không có quy luật.

Hắn thấy nhớ lúc nào thì đi lúc đó.

Mỗi ngày Sơ Tranh sẽ dành ra một chút thời gian cùng anh ta ở trong phòng.

Trong đoạn thời gian này, hai người cũng không có giao lưu, giống như có một bức tường trong suốt ngăn cách ở giữa.

Thỉnh thoảng Hạ Cừu sẽ liếc nhìn cô một cái, nhưng ánh mắt kia chỉ giống như anh ta đang nhìn bức tường.

Nhưng đây cũng được cho là có tiến triển rồi.

Hôm nay Sơ Tranh vẫn như cũ ngồi dưới đất xử lý công việc, cô muốn cầm tài liệu bên cạnh, vừa đưa tay ra, tài liệu kia đã được đưa tới trước mặt cô.

Nhìn dọc theo tập tài liệu liền thấy đôi mắt đen của Hạ Cừu nhìn cô không chớp mắt.

"Cảm ơn."

Sơ Tranh cầm lấy tài liệu.

Hạ Cừu quay người trở lại, tiếp tục mặt đối mặt với bức tường.

Hai ngày sau, Hạ Cừu sẽ chủ động đưa đồ cho cô, mặc dù vẫn không nói chuyện, nhưng ít nhất là có sự giao tiếp.

Trong thời gian này đội trưởng Tống có ghé qua một lần, cũng muốn gặp Hạ Cừu.

Sơ Tranh vất vả lắm mới khiến cho Hạ Cừu tiếp xúc với cô nhiều hơn một chút, cho nên cũng không muốn để đội trưởng Tống phá hoại.

Ở bệnh viện thì phải nghe bác sĩ, cho nên đội trưởng Tống cũng không thể gặp được Hạ Cừu.

-

Qua thêm một tuần, Hạ Cừu đã có thể ngồi bên cạnh Sơ Tranh, dùng ánh mắt nhìn bức tường xem cô làm việc.

Thứ Sơ Tranh mang vào đều là công việc không quan trọng, cho nên cũng không sợ hắn nhìn.

Sơ Tranh cảm thấy thời gian đã thích hợp, bèn bắt đầu nói chuyện với Hạ Cừu.

"Anh nhớ tên của tôi không?"

Hạ Cừu dời tầm mắt xuống dưới, muốn nhìn thẻ tên trêи ngực cô.

Sơ Tranh đưa tay che, "Tôi đã nói với anh, anh nhớ lại xem, đừng nhìn."

Hạ Cừu đứng dậy, lui trở về góc tường.

Sơ Tranh: "..."

Câu hỏi này dường như đã xây lại bức tường trong suốt mà họ vừa đánh vỡ.

Hôm sau Hạ Cừu không có tiếp xúc với cô, cũng không nhìn cô nữa.

Cũng may đến ngày thứ ba, Hạ Cừu lại ngồi bên cạnh cô, chỉ vào cây bút trong tay cô.

Sơ Tranh đưa bút cho hắn.

Hạ Cừu viết hai chữ xuống tờ giấy trắng —— Sơ Tranh.

Hạ Cừu đặt tờ giấy trước mặt Sơ Tranh, đưa bút lên miệng dùng răng nhẹ nhàng cắn.

"Rất bẩn, không được cắn."

Sơ Tranh muốn lấy lại, Hạ Cừu lui về sau,đợi vài giây đồng hồ hắn bỏ bút xuống, trở về góc tường an toàn của mình.

Sơ Tranh đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn.

Hạ Cừu chỉ quay sang một bên, không có phản ứng khác.

Sơ Tranh kiềm chế ý muốn sờ đầu hắn, "Ngày hôm nay anh rất ngoan, đây là tôi thưởng cho anh."

Hạ Cừu nhìn kẹo trong lòng bàn tay Sơ Tranh, lại quay đầu đi nhìn camera.

"Yên tâm, bọn họ nhìn không thấy." Sơ Tranh nhỏ giọng nói: "Đây là bí mật của chúng ta."

Một hồi lâu, Hạ Cừu đưa tay lấy từng viên kẹo.

Hắn đi chuyển rất chậm, mà lại một lần chỉ lấy một viên, biểu cảm rất nghiêm túc, trông có chút đáng yêu.

Sơ Tranh kiên nhẫn chờ hắn lấy hết kẹo.

Sau khi lấy xong viên cuối cùng, Hạ Cừu bỗng nhiên lùi lại một cái, cầm mấy cái kẹo trong tay, đầu chống vào tường, từ chối giao lưu cùng cô.