Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 296: Váy hạ chi thần (18)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đi lấy nước nóng, đối với tình huống trước mắt cũng không có biện pháp gì.

Vị trí dưới đầu gối Tạ Xu một chút bị người ta đóng đinh vào, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một số vết tích, không biết sâu bao nhiêu.

Tình huống này... chỉ có thể chém đứt một bước đúng chỗ.

【 Tiểu tỷ tỷ cô buông tha cho thẻ người tốt đi! 】 Người khác mà gặp trường hợp này thì đều nghĩ xem làm sao để trị liệu, còn điều cô nghĩ tới lại là chém đứt?

Sơ Tranh: "Vậy làm sao bây giờ?"

【...】 Tự nghĩ đi!

"..."

Chém đứt đi.

【 Diêu Dạ a! 】 Vương Giả gào thét.

Tạ Xu tựa hồ không cảm thấy đau, vừa rồi hắn tự mình đi tới mà cũng không lộ ra chút gì dị thương.

Sơ Tranh rời phòng, chuẩn bị đi tìm cái tên thích lảm nhảm ở sát vách kia.

Cô vừa ra khỏi cửa phòng, liền thấy Diêu Dạ trở về.

"Cô nương." Diêu Dạ chào hỏi cô.

...

Diêu Dạ đi theo Sơ Tranh tiến vào gian phòng, Tạ Xu vẫn duy trì tư thế ngồi trước đó.

Y phục trên người nam tử cũ nát, tóc đen cũng có chút lộn xộn, nhưng hoàn toàn không khiến người ta cảm thấy lôi thôi, mà ngược lại còn có thêm mấy phần vẻ đẹp khác lạ.

Người đẹp đúng là làm gì cũng đẹp.

"A..." Diêu Dạ rất kinh ngạc vì dung mạo của Tạ Xu.

Người này thật đẹp nha!

Hắn là một nam nhân mà nhìn cũng có chút động tâm đấy.

Nhưng khi ánh mắt Diêu Dạ tiếp xúc với hai chân Tạ Xu, lập tức kinh hãi: "Người nào mà lại ác độc như thế chứ?"

Tạ Xu và Sơ Tranh đều không nói lời nào, Diêu Dạ không nghe được đáp án, chỉ có thể tự phán đoán.

Trước tiên, Diêu Dạ nhìn chân hắn một chút: "Thứ này rất sâu."

Sơ Tranh hỏi: "Có thể lấy ra không?"

"Đương nhiên có thể." Diêu Dạ nói: "Nhưng ngươi không đau sao?"

Câu sau là hỏi Tạ Xu.

"Không đau." Tạ Xu cười trả lời.

Diêu Dạ kính nể Tạ Xu là một hán tử: "Ta không mang theo nhiều đồ, chỉ có thể cứ như vậy mà lấy ra, nếu như ngươi sợ đau, thì ta sẽ đánh ngươi ngất xỉu trước."

Nhưng mà có lẽ cũng không có tác dụng gì, nhất định sẽ bị đau đến tỉnh lại.

"Không cần." Tạ Xu nói.

Diêu Dạ nhìn Sơ Tranh, dường như đang trưng cầu ý kiến của cô.

Sơ Tranh tiến lên, ấn đầu Tạ Xu vào trong ngực: "Lấy đi."

Diêu Dạ: "..."

Cô nương này lạnh như băng, không dễ ở chung chút nào, không nghĩ tới đối với mỹ nhân mà cũng tàn nhẫn như vậy.

Quá trình lấy ra Tạ Xu không nói tiếng nào, Sơ Tranh sờ lên mặt hắn, cũng không có dị thường gì, tựa như thật sự không đau.

Lúc đầu Tạ Xu chỉ dựa vào Sơ Tranh, nhưng sau đó có lẽ là khó chịu, nên giơ tay ôm lấy cô.

Lúc này hắn vô cùng tham luyến nhiệt độ trên người cô.

Tựa như một người đang đứng trong bóng đêm, bỗng nhiên trông thấy ánh sáng của đom đóm le lói, trong thế giới tĩnh lặng, nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.

Làm cho không ai nỡ buông tay, sợ lại trở về hắc ám, lâm vào tĩnh lặng.

Diêu Dạ lấy đồ vật ra, là hai vật dài nhỏ bằng kim loại.

"Công tử này chịu đựng rất giỏi a." Diêu Dạ đắp cho Tạ Xu loại thuốc tốt nhất, nhịn không được cảm thán: "Người bình thường đã sớm đau đến hôn mê rồi..."

Thanh âm của Diêu Dạ đột nhiên ngừng lại.

"Sao thế?"

"Miệng vết thương của hắn hình như từng bị người dùng thuốc." Diêu Dạ kiểm tra cẩn thận thêm lần nữa, lông mày nhẹ cau lại.

Cuối cùng xác nhận miệng vết thương quả thật từng bị người dùng thuốc.

Cho nên Tạ Xu mới không cảm thấy đau.

Diêu Dạ xử lý một lần nữa, đắp lên loại thuốc tốt nhất, rồi để lại mấy chiếc bình, sau đó hướng dẫn cho Sơ Tranh biết cách uống thuốc và cách bôi ngoài da.

Chờ Diêu Dạ líu lo không ngừng rời đi, Tạ Xu đột nhiên hỏi cô: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Đi Đông Uyên."

"..." Tạ Xu ngẩng đầu nhìn lên, trong ánh mắt mang theo nét cổ quái: "Chiếc thuyền này đi Đông Uyên?"

"Ngươi không biết?"

Hô hấp của Tạ Xu ngưng trệ một lát, ánh mắt không có tiêu cự rơi vào hư không.

Khi hắn lên thuyền thì vẫn đang ngất xỉu, tỉnh lại thì đã thấy bị giam trong khoang thuyền, làm sao biết chiếc thuyền này đi đâu.

Sơ Tranh đánh giá Tạ Xu.

"Ngươi từ Đông Uyên đến?"

...

Không biết Tạ Xu lâm vào cái ký ức kỳ quái gì, mà một mình ngồi ở đó, bất động không nói lời nào, giống y như một pho tượng.

Sơ Tranh đặt nước nóng trước mặt hắn: "Tự rửa đi."

Tạ Xu không phản ứng chút nào.

Sơ Tranh cũng lười quản hắn, ôm Thiên Cẩm Thử sờ lông, Vô Địch không có khả năng có được đãi ngộ như vậy, ngồi xổm trên kệ run lẩy bẩy.

Tạ Xu vẫn ngồi yên ở bên đó.

Sơ Tranh bực bội sờ Thiên Cẩm Thử hai cái, đặt nó lại trên kệ, đi qua.

Vắt khô khăn, thô lỗ lau trên mặt hắn.

Sơ Tranh chuyển hắn vào mép giường trong, đắp chăn, cô ngồi ở bên ngoài, rũ mắt nhìn hắn.

"Vết thương trên chân ngươi do ai làm ra?"

Thẻ người tốt vừa rời khỏi ta liền biến thành cái bộ dạng quái quỷ này, sao mà yếu như gà vậy chứ.

【 Tiểu tỷ tỷ, không trải qua những chuyện này thì sao hắn hắc hóa được? 】 Lúc bắt đầu có ai mà không yếu đâu?

Con đường mà kẻ yếu mạnh lên, hoặc là lưu danh sử sách, hoặc là để lại tiếng xấu muôn đời.

Những người lưu danh sử sách kia, bất quá là bởi vì gặp được người tốt hơn giúp đỡ bọn họ.

Mà những người đi trên con đường không có lối về kia, tất cả mọi người đều sẽ cảm thấy tâm tính của bọn họ có vấn đề, là do chính bọn họ chọn...

Nhưng có đôi khi chỉ cần một động tác rất nhỏ, là có thể cứu vớt bọn họ, chỉ là bọn họ vô duyên, không thể gặp được mà thôi.

Bọn họ không gặp được Bá Nhạc của mình, không làm được Thiên Lý Mã, cho nên chỉ có thể trở thành ác quỷ trong vực sâu.

"Cho nên phải nhốt lại." Nhốt lại mới an toàn.

【... 】 Giao lưu với tiểu tỷ tỷ sao mà khó khăn như vậy chứ!

Vương Giả giao lưu không được, trực tiếp bỏ chạy.

"Ta đang hỏi ngươi đó."

Sơ Tranh dùng tay chọc chọc mặt Tạ Xu.

Con ngươi không có tiêu cự của Tạ Xu dần dần dừng lại trên người Sơ Tranh.

Cánh môi hắn hơi mở ra: "Ngươi nói cái gì?"

"Ta hỏi vết thương trên chân ngươi từ đâu mà có."

Vết thương trên chân...

Tạ Xu cười cười: "Mộ Dung Sách."

Sau khi hắn rời khỏi bí cảnh, vận khí không tốt đụng phải Mộ Dung Sách.

Một tên phế nhân như hắn, làm sao có thể là đối thủ của Mộ Dung Sách có tiền hô hậu ủng được.

Sơ Tranh đột nhiên nhớ tới âm thanh nghe thấy lúc trước, đó chẳng phải chính là Mộ Dung Sách sao?

Con chó điên kia...

Trong kịch bản hình như cũng không viết chuyện gì lên quan đến Mộ Dung Sách.

Cũng không đúng, khoảng thời gian Tạ Xu mất tích kia, hắn ở cùng ai? Hắn trải qua cái gì?

Mộ Dung Sách tra tấn Tạ Xu, là bởi vì hắn thích đại hoàng nữ, mà đại hoàng nữ lại chỉ thích Tạ Xu, do tâm tư đố kị mà nên.

Đầu ngón tay Sơ Tranh đụng phải cánh môi Tạ Xu, ánh mắt Sơ Tranh hơi sâu, thẻ người tốt là của cô, hôn hôn hẳn là không có chuyện gì đâu...

Đáy lòng Sơ Tranh có loại khát vọng này.

Mặc dù cô không biết khát vọng này từ đâu tới, nhưng đã là thứ cô muốn, vậy thì phải lấy được.

Dù sao cũng là của cô, không phải sao?

Gương mặt người trước mắt Tạ Xu đột nhiên phóng đại, cánh môi bị người ngậm lấy, đôi mắt hắn bỗng nhiên trừng lớn.

"Ưm..."

Tạ Xu giãy dụa.

"Ngươi... làm gì!"

Sơ Tranh đè ép thân thể của hắn, trằn trọc trên cánh môi hắn: "Hôn ngươi."

"Buông... ra!" Ai muốn ngươi hôn! Đã được sự đồng ý của ta chưa?!

"Ồ."

Sơ Tranh cạy mở răng môi hắn, đầu lưỡi thăm dò vào bên trong.

Tạ Xu: "..."

Sơ Tranh giơ tay, ánh nến trong phòng vụt tắt, trong bóng tối, Tạ Xu cảm giác được thân thể cô áp xuống, bàn tay cô dán lên cổ hắn, nhẹ nhàng chụp lấy.

Chỉ cần cô hơi dùng sức, là có thể bóp chết mình.

Trong đầu hắn ngoại trừ cảm giác tê dại kỳ dị khi bị cô dây dưa mềm mại ra, thì chỉ còn lại suy nghĩ khi nào cô sẽ dùng sức bóp chết mình, từng chút từng chút ăn mòn Tạ Xu.

Quả nhiên...

Con người đều giống như giống nhau.

Tặng cho hắn một chút ấm áp, là lại muốn cướp từ nơi này của hắn nhiều thứ hơn.

Tạ Xu mở to mắt, im ắng nhìn lên đỉnh đầu.

Sơ Tranh phát giác được Tạ Xu an tĩnh lại, bàn tay từ cổ hắn chuyển đến bên tai, vuốt ve vành tai hắn: "Không thoải mái?"

Khóe miệng Tạ Xu cong lên: "Quân cô nương, ngươi dùng tiền mua được ta, không cần phải để ý đến ta có thoải mái hay không, ngươi muốn cái gì, thì cứ việc làm cái đó. Nhưng mà có lẽ thân thể của ta tạm thời không thỏa mãn được ngươi, dù sao thì chân ta cũng đang bị thương, không bằng chờ thương thế của ta tốt lên rồi sẽ hầu hạ ngươi thật tốt."