Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút

Chương 163: Có muốn ăn bánh quế hoa không? (2)




Edit by Shmily


#Do not reup#


--------------------------------------


Hoa hồng leo đầy trên tường viện, màu hoa nhàn nhạt xinh đẹp, vào mùa hoa nở thì bung ra giống như những đốm lửa hồng, từ xa nhìn lại trông rất đẹp. Hiện tại đã qua kì hoa nở cho nên trên dây leo cũng chỉ có cành và lá.


Những lá cây xanh xanh mượt mượt, tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, trông cũng thực đẹp mắt.


Năm nay Lục thị đã hơn ba mươi tuổi, bà mặc ngoại bào màu vàng, bên trong là váy lụa màu đỏ thắm, phối đồ không minh diễm như các tiểu cô nương, thế nhưng nhìn vào lại vô cùng đoan trang hào phóng. Trên đầu cài châm, mái tóc đen óng được búi gọn lên, cả người nhìn qua trông cũng chưa tới ba mươi tuổi.


Tạ gia chỉ có duy nhất phụ thân Tạ Kha của nguyên chủ là con trai, đặt ở trong một gia đình bình thường thì ông hẳn sẽ phải có mấy tiểu thiếp liền, vì cả gia tộc mà sinh nhiều con nhiều cái. Thế nhưng trong lòng Tạ Kha chỉ có Lục thị, hơn nữa hai lão nhân của Tạ gia cũng không quá cổ hủ, không hề cưỡng cầu Tạ Kha nạp thiếp.


Cho nên sau khi Lục thị được gả tới đây, ngày qua ngày sống cũng rất dễ chịu, quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất hòa thuận, tình cảm phu thê cực kì tốt, vẫn được nuông chiều y như hồi ở nhà mẹ đẻ, trên mặt cũng không có dấu vết của năm tháng để lại.


Nhìn thấy Vân Phiếm Phiếm trở về từ bên ngoài, Đỗ thị hơi giật mình, sau đó như nhớ tới cái gì, đi tới cười cười oán trách nói: "Cẩn Cẩn, mẫu thân nói với con bao nhiêu lần rồi, ham chơi cũng phải xem giờ chứ. Con nhìn con xem, một tiểu cô nương lại đi chơi tới tối mới về."


Vân Phiếm Phiếm kéo tay Lục thị làm nũng: "Còn không phải sen trong hồ đẹp quá nên con mới ngắm nhiều thêm một chút sao."


Nếu đổi lại là hai nhi tử kia, giờ phút này Lục thị chắc chắn sẽ nghiêm khắc phê bình một trận. Nhưng cố tình trước mặt lại chính là tiểu nữ nhi mà bà yêu thương nhất, nhìn bộ dáng của nàng, bà cũng không đành lòng mắng, đành phải thôi, lôi kéo nàng vào trong nhà.


Trong phòng cũng không thể so với bên ngoài, tuy rằng có cửa sổ để gió lùa vào nhưng sau khi vào trong cũng có thể cảm nhận được hơi thở nóng bức.


Nha hoàn trong viện thấy Vân Phiếm Phiếm đã trở lại, vội vàng chạy vào trong tầng hầm lấy băng, đặt ở trong thùng gỗ.


Mấy nha hoàn vây quanh thùng gỗ cầm quạt tròn quạt gió, để cho khí lạnh từ băng tỏa ra.


"Muộn vậy rồi mà mẫu thân còn tới đây, có chuyện gì sao ạ?"


Lục thị trả lời: "Ngày mai ta với cha con muốn đi về bên ngoại một chuyến, con cũng phải đi cùng, đêm nay ngủ sớm một chút, đừng thức khuya."


Mỗi lần trở về Lục gia, Lục thị đều sẽ mang nguyên chủ trở về, nguyên chủ cũng không thường xuyên trở về, cho nên cũng rất nhớ người bên ngoại, vì thế mà mỗi lần đều theo bà về chung.


Lần này Lục thị còn nói nhiều thêm một câu khiến nàng có chút kì quái.


Vân Phiếm Phiếm nghĩ tới đây, cảm thấy hẳn là có chuyện gì đó. Nàng không hỏi, gật gật đầu y như chim gõ kiến, bảo đảm nói: "Nhất định sẽ ngủ sớm, mẫu thân cứ yên tâm. Người mau trở về đi, bằng không phụ thân nhất định sẽ chờ đến sốt ruột."


Chỉ một câu thuận miệng nhưng mặt Lục thị bỗng nhiên đỏ lên.


Bà đứng dậy, trước khi đi còn không yên tâm dặn lại một lần, sau đó mới mang theo nha hoàn rời đi.


Chờ lúc Đằng La cầm bánh quế hoa từ phòng bếp về, Vân Phiếm Phiếm liền cảm thấy nàng ta quá chậm, lưu luyến mà nhìn bánh quế hoa, cuối cùng vẫn quyết tâm quay đầu đi, nói: "Vẫn là nên để mai ăn đi."


Đằng La chỉ cảm thấy bộ dáng rối rắm muốn ăn lại thôi của tiểu thư nhà mình vô cùng thú vị, cười hai tiếng rồi đem bánh quế hoa cất đi.


Hầu hạ Vân Phiếm Phiếm ngủ xong, nàng ta liền đắp chăn kĩ rồi lui ra ngoài.


Nơi này không thể so với hiện đại, không có đèn, cũng không có điện thoại, không có những đồ vật giải trí, nhưng cũng may là nàng cũng không quá thích chơi di động, chỉ là... ỷ lại vào người nào đó.


Vân Phiếm Phiếm suy nghĩ trong chốc lát, cơn buồn ngủ lập tức kéo đến, cuối cùng nói chúc ngủ ngon với Tiểu Bạch Thái xong liền nhắm mắt lại ngủ.