Xuyên Nhanh: Ngược Tình

Chương 42: 42: Nam Phụ Chỉ Là Vật Thế Thân 7





Ngày ngày, Linh Vân là người phụ trách sắc thuốc đem vào cho Dung Hạc uống.

Nàng diễn vô cùng tròn vai người mù mất trí nhớ, thành công chọc dậy tâm tư tò mò của nam phụ.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, ấy thế mà đã qua nửa tháng sau rồi...
Không thể không phủ nhận, y thuật của Linh Vân siêu cấp tài ba, Dung Hạc trước đây thảm nát bao nhiêu thì giờ nhìn lại trông khoẻ khoắn bấy nhiêu.
Vết thương quanh thân chàng ta đang trong giai đoạn phục hồi, khí sắc chàng dạo gần đây nom vẻ hồng hào hơn nhiều.

Cơ mà độc trong người còn chưa có bài trừ hết, Dung Hạc tuy có thể tùy tiện đi lại được, nhưng nội lực trong thân thể, e là còn cần thêm một đoạn thời gian nữa mới có thể khôi phục hoàn toàn.
Như mọi ngày, Linh Vân tính xách giỏ mây lên núi hái thảo dược, Dung Hạc cảm thấy đây là một cơ hội tốt để có thể dò xét nàng, bèn hứng khởi tình nguyện đi theo.
Trời ạ! Có trời mới biết, nửa tháng ở nơi này, cái cô nàng ấy có bao nhiêu khó bắt chuyện.

Ngoại trừ mang thuốc tới, mang cơm tới và mang nước tới, nàng ta căn bản sẽ chẳng bao giờ cùng chàng nói câu nào cả.

Tính cách này, tác phong thiếu nữ bạch hoa ngại ngùng này, mười phần không giống với yêu nữ lẳng lơ Hồng Linh trong Ma giáo.


Thực sự không thể không thừa nhận, Dung Hạc thi thoảng còn nghi ngờ phán đoán trước đó của bản thân, có khi nào chỉ đơn thuần là người giống người thôi hay không? Chứ không lý nào một người bị mù, mất đi trí nhớ thì đến cả tính cách cũng thay đổi.
Song chàng nghĩ, chính mình cần đi sâu chút nữa.

Nhỡ đâu có sự tình nào ẩn giấu ở đây? Có khi...chàng chưa bao giờ nhìn thấu con người Hồng Linh thì sao? Con người ai cũng vậy, kể cả chàng, đều đeo lên mình nhiều lớp mặt nạ hòng che giấu tâm cơ, mục đích của bản thân.
Dung Hạc lần đầu tiên nghi ngờ con mắt nhìn người của mình.
Ngắm nghía kỹ càng người con gái ăn mặc xinh đẹp giản dị trước mắt nọ, Dung Hạc nghĩ mẩm, nếu đây là bộ mặt thật của Hồng Linh, vậy mọi chuyện cũng quá mức ảo diệu rồi.

Là do đôi mắt nàng bị mù, hay là do nội tâm nàng sạch sẽ quá mức, chứ đời này làm sao có thể tồn tại một đôi mắt trong veo ngây ngô thế được?
Con người luôn luôn thích phô bày mặt tốt đẹp, che giấu mặt xấu xa.

Còn Hồng Linh nàng ta làm ngược lại sao? Giấu đi tâm hồn tốt đẹp và phô trương thanh danh thối nát của bản thân?
Không phải chàng ta biết rõ nhất sao? Lạc hồng của nàng...là do chàng lấy đi mà nhỉ?
[ Độ hảo cảm của nam phụ: +1, 71%.

]
"Hồng công tử, Hồng công tử." Linh Vân nhẹ nhàng gọi tên nam nhân, chậc, chàng ta lại ngồi tự bổ não cái gì rồi.

Độ hảo cảm tiếp tục tăng kìa, đúng là đồ ngớ ngẩn dễ lừa mà.
"Hả?" Dung Hạc bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ miên man chảy trong đầu.

Bắt được tia khó hiểu trong ánh mắt của người nọ, chàng gắng duy trì ưu nhã mỉm cười: "Cô nương, ta hôm nay có thể mạn phép cùng cô lên núi, giúp cô hái thảo dược không?"
"Hái thảo dược sao? Không nên..." Linh Vân vờ vịt nhíu mày, làm bộ làm tịch muốn từ chối.

Quả nhiên đúng theo dự đoán của nàng, nam phụ đã nhanh nhảu đánh gãy lời nàng.
"Cô nương, ta đã xin phép qua với bà bà.


Bà bà cũng là lo lắng cho cô, mắt không tiện đường, chi bằng để ta đi cùng cho an toàn."
Bà bà là người duy nhất cùng Linh Vân ở trong rừng.

Hàng ngày nàng sẽ lên trấn chữa bệnh kiếm tiền, còn bà bà ở nhà nấu cơm.
Quả nhiên, nghe tới hai chữ bà bà, nàng thoả hiệp: "Được, vậy mời công tử."
Dung Hạc hài lòng mỉm cười.
Linh Vân thì hài lòng nghĩ, trúng kế.
"Để ta cầm cái này cho cô nương." Dung Hạc hăng hái hẳn lên, tình nguyện vì nàng xách giỏ.

Mà nàng cũng chẳng nề hà gì, chàng ta thích cầm liền cầm thôi.
Mục đích đầu tiên của Linh Vân đã thành công mĩ mãn.

Mục đích đó là gì? Đó là khơi gợi niềm hứng thú trong lòng chàng ta, bộc lộ ra một mặt khác của Hồng Linh, một mặt thiếu nữ thiên chân vô tà, ít hiểu sự đời, ngốc ngốc nghếch nghếch.

Dung Hạc từng nhìn thấy dáng vẻ cũ của nàng, đương nhiên đối với bộ dạng mới lạ này sẽ hiếu kỳ khôn nguôi.
Điều đó...sẽ càng khiến chàng ta muốn bám theo...Muốn tìm hiểu chân tướng, với độ hảo cảm là thích, chắc chắn chàng ta sẽ làm vậy.
Núi chiều mùa hạ, gió mát trong veo, tia nắng xuyên suốt qua bao tàng cây, điểm xuyết trên mặt cỏ.


Linh Vân chậm rãi bước, bóng hình mảnh mai, nụ cười xinh đẹp như muốn hoà làm một thể cùng nắng hạ.

Một người lạc quan như vậy, mùi hương của nàng theo gió lọt vào mũi chàng.

Tim Dung Hạc lại vô thức hẫng nhẹ một nhịp mất rồi.
"Cô nương..." Chàng xách cái giỏ mây, sánh vai cạnh nàng: "Hôm qua...ta có hỏi bà bà.

Bà bà nói, cô nương...cô trước đó bị..."
"Bị thương, mất kí ức rồi được nhặt về, ta biết, có chuyện gì sao?"
"Vậy cô nương có nhớ kí ức cũ gì không?"
"Sao công tử muốn biết chuyện này?"
"Tại vì..." Dung Hạc sâu xa mỉm cười: "Cô nương có vẻ ngoài rất giống một người quen của ta.".