[Quyển 1] Xuyên Nhanh - Nữ Đặc Công Toàn Năng!

Chương 66: Siêu sao ngành giải trí trở về (11)





Nhóm dịch: Chiêu Anh Các


Edit: Triệu Yến


Beta: Angela+ Linh Đang


Tiếng sấm rền cách đó không xa, thời tiết nặng nề làm cho người ta không thể thở nổi, bầu trời đen kịt giống như muốn hoà làm một với dãy núi.


Tia chớp giống như một lưỡi rìu xé ngang bầu trời, báo hiệu một trận mưa lớn sắp đến.


Một đoàn người vừa đi ra khỏi biệt thự ngay lập tức đã bị mai phục: "Diệp tiểu thư cẩn thận!"


Mặc dù những người vệ sĩ này hét lên như thế, nhưng bọn họ không có ý định bảo vệ Diệp Thiều Hoa, mà nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ Thời Tuyết không có một kẽ hở.


"Người của Vân thiếu đã đến chưa?" Nhìn cánh tay phải của Tề Tử Hoa lại bị chảy máu một lần nữa, Tề quản gia trầm giọng nói, sắc mặt không che giấu sự lo lắng.


Tề Tử Hoa kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó lắc đầu.


Không ai nghĩ đến bang Thanh Vân sẽ chọn khoảng thời gian này để động thủ, nơi này cách thành phố rất xa, căn bản không thể đợi được người của Hà Mộ Vân đến, huống chi tính cách của Hà Mộ Vân rất kỳ lạ, Tề Tử Hoa cũng không dám đánh cược vào anh ta.


"Nơi này có giám sát, bọn họ cũng dám mạo hiểm động thủ, tất nhiên là đã có chuẩn bị mà đến." Tề Tử Hoa ấn huyệt thái dương, anh ta dựa vào bên cạnh xe, giống như đã đưa ra một quyết định nào đó, gằn từng chữ một: "Chú Tề, mọi người xuống núi trước đi."


Nói đến đây, Tề Tử Hoa nhìn về phía Diệp Thiều Hoa."Cô cũng xuống núi à?"


Anh ta biết Diệp Thiều Hoa sẽ không xuống núi, trên đường xuống núi có người của bang Thanh Vân, Diệp Thiều Hoa làm sao có thể đi xuống núi để chịu chết?


"Tôi đi lên núi tìm đạo diễn nhờ bọn họ hỗ trợ, không liên lụy đến mọi người...... " Nếu như Tề Tử Hoa chú ý Diệp Thiều Hoa một chút, có thể thấy trên khuôn mặt của cô không có chút hoảng sợ nào, bình tĩnh đến đáng sợ.


"Được rồi!" Tề Tử Hoa trực tiếp ngắt lời của cô, không muốn nghe những lời kế tiếp của cô, mà nói với Tề quản gia: "Chú hãy mang Tuyết Nhi xuống núi, trên này giao cho tôi, bang chủ bang Thanh Vân nhằm về phía tôi mà đến, tôi đã nói với cha tôi, ông ấy sẽ mang cứu viện lên núi."


"Nhưng mà thiếu gia cậu...... "Sắc mặt của Tề quản gia hiện lên vẻ hoảng hốt.


" Nếu không một người chúng ta cũng không đi được."


Đây là sự thật, Tề quản gia cũng không phải người không để ý đến đại cuộc, ông cắn răng, mang theo Thời Tuyết xuống núi.


Thời Tuyết nắm chặt lấy ống tay áo của Tề Tử Hoa không chịu đi, Tề Tử Hoa rất kiên nhẫn khuyên cô ta là nếu đi cùng mình sẽ gặp nguy hiểm.


"Em không sợ!" Thời Tuyết lắc đầu, đáy mắt ngấn lệ: "Em không sợ chết chút nào......"


Tề Tử Hoa nhìn cô ta, vẻ mặt cảm động, cuối cùng cương quyết rút tay để Tề quản gia mang Thời Tuyết đi.


Sau đó chỉ còn lại hai người anh ta và Diệp Thiều Hoa, anh ta muốn cùng Diệp Thiều Hoa lên núi, hấp dẫn hầu hết hỏa lực của bang Thanh Vân, vì để cho Thời Tuyết xuống núi an toàn.


Biệt thự đã bị vây kín không còn kẽ hở.


Tề Tử Hoa vốn cho rằng khi Diệp Thiều Hoa tiến gần đến cái chết sẽ lộ ra vẻ sợ hãi, không nghĩ tới sắc mặt của cô vẫn không đổi, việc này khiến cho anh ta cảm thấy có chút kinh ngạc, nhưng mà ở trong trường hợp này anh ta không cho phép anh ta suy nghĩ nhiều, bây giờ quan trọng nhất là tìm ra cách lên núi.


Mặc dù ở lại, nhưng Tề Tử Hoa vẫn còn đường lui, không đến mức tự tìm đường chết.


Ầm ầm --


Tia chớp trên bầu trời chiếu sáng cả một vùng núi tối tăm!


Mưa nặng hạt từ trên trời rơi xuống!


Tầm mắt của Tề Tử Hoa mơ hồ chỉ thấy một tia sáng màu hồng bay về phía mình, tốc độ cực nhanh, gần như không thể tránh khỏi vũ khí hạng nặng này, cũng là ý thức cuối cùng trước khi anh ta ngất đi.


Diệp Thiều Hoa dùng tay chặt một phát vào gáy Tề Tử Hoa làm anh ta choáng váng, sau đó kéo người tới bụi cỏ rậm rạp trong sân biệt thự.


"Tề Tử Hoa, anh phải nhớ kỹ, anh là người duy nhất mà khi còn sống Diệp Thiều Hoa yêu như chính mạng sống mình, nhưng đây cũng là lần cuối cùng tôi giúp anh, cũng là lần cuối cùng yêu anh. Bất luận có thể sống sót hay không, từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."


Người nói những lời này chính là Diệp Thiều Hoa, không phải "tôi."


Diệp Thiều Hoa đứng ở bên cạnh anh ta, ánh sáng màu trắng cắt ngang màn đêm đen tối, phản chiếu vào khuôn mặt trắng như ngọc của cô.


Nước mưa hoà vào với những sợi tóc đen nhánh, đẹp đến mức có thể nhiếp nhân tâm phách (hấp dẫn hồn người.)


Cô cầm lấy áo khoác của anh ta kiên định đi vào trong màn mưa to.


Đây là nguyện vọng của Diệp Thiều Hoa ở kiếp trước, cô gái ngốc nghếch đó, vọng tưởng Tề Tử Hoa yêu cô ấy, nhưng lại không biết cho dù cô ấy có chết đi,thì anh ta cũng không cảm thấy có lỗi chút nào, từ đầu đến cuối anh ta đều không tin Diệp Thiều Hoa thật sự yêu anh ta.


Hà Mộ Vân và người của anh tìm thấy Diệp Thiều Hoa ở rìa đỉnh núi, rất nhiều người đang nằm rạp dưới chân cô, đứng đối diện còn có mấy người áo đen cao to vạm vỡ cầm các loại vũ khí hạng nặng, còn vũ khí trong tay Diệp Thiều Hoa lại trái ngược hoàn toàn với bọn họ.


Dao găm trong tay của cô đầy máu, chiếc áo sơ mi màu trắng giản dị cũng không nhìn ra được màu gốc.


Trộn lẫn với nước mưa nhỏ xuống đất.


Giống như Tu La ở Địa Ngục, bí ẩn và quyến rũ.


Hà Mộ Vân không để mắt đến những người kia, đôi mắt sâu lạnh lẽo chỉ nhìn thẳng vào Diệp Thiều Hoa, người che ô cũng không theo kịp để che mưa cho anh, nhưng cho dù như vậy cũng không thể nào che đi được vẻ cao quý và nguy hiểm của anh: "Tề Tử Hoa có đáng giá để em phải làm như vậy không?"


Diệp Thiều Hoa nhìn anh, không nói gì.


Gương mặt của Hà Mộ Vân cho dù có hoá thành tro thì người của bang Thanh Vân cũng nhận ra, trong tình huống hiện tại cho dù có bị ngốc cũng đoán được anh và Diệp Thiều Hoa ở trước mặt này có quan hệ gì, thậm chí vì cô mà không tiếc điều động những thủ hạ tinh nhuệ nhất của mình.


Mấy năm trước khi anh hoạt động trên trường quốc tế, người dám công khai đối phó với anh rất hiếm, bởi vì những người đối phó với anh đều sẽ biến mất một cách khó hiểu.


"Vân thiếu, chúng tôi không muốn động tới người của anh." Người đàn ông áo đen cầm đầu tay vẫn giữ cò súng: "Chỉ cần anh chịu bỏ qua cho chúng tôi, chúng tôi có thể tha cho cô ta một con đường sống, thế nào?"


"Nếu anh không động thủ, tôi sẽ thả các người đi." Hà Mộ Vân buông lỏng súng ở trên tay, con ngươi thâm thúy nhìn về phía anh ta. "Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì trong tay các người, tôi cam đoan ngày mai trên thế giới này không còn bang Thanh Vân nữa."


Người của bang Thanh Vân đè ép Diệp Thiều Hoa, lùi về phía sau.


Lại không nghĩ đến Diệp Thiều Hoa không động đậy, cô thản nhiên lên tiếng: "Nhìn tôi dễ bắt nạt vậy sao? Trần bang chủ?"


Không ngờ tới cô gái bình thường trong ngành giải trí này chỉ nhờ một câu nói đã biết được thân phận của mình.


Trần bang chủ- người đang uy hiếp cô thay đổi sắc mặt.


Diệp Thiều Hoa hững hờ đưa tay xóa sạch vết máu bên miệng, nghiêng đầu, cười tà mị: " Ông quên tuần trước là ai đã cướp lô hàng đó của ông sao?"


"Không phải người nhà họ Tề sao? " Con ngươi của Trần bang chủ hơi co lại.


Giây tiếp theo, lưỡi đao loé lên trước mặt anh ta, anh ta ngã thẳng xuống, đứng ở bên cạnh nhìn anh ta, Diệp Thiều Hoa còn đang cầm vũ khí trên tay, cười: "Ngây thơ, đám người phế vật nhà họ Tề kia, có thể cướp được ư?"


"Cô...... Cô là...... " Câu nói sau cùng của Trần bang chủ cũng không nói ra được.


"Thiếu, thiếu gia...... Cô ấy...... Cô ấy...... " Trợ lý của Hà Mộ Vân đứng ở một bên, anh ta thấy khí thế của Diệp Thiều Hoa mạnh mẽ đến thần bí như vậy, phản ứng có chút chậm, đây là người mà trên mạng vẫn nói là nữ minh tinh bất tài đó sao?


Cô ta không phải là tiểu thư của một nhà giàu mới nổi bình thường thôi sao? Sao lại biết nhiều việc trong giới này như vậy?


Hà Mộ Vân không nói gì, chỉ là nhanh chân đi đến chỗ của Diệp Thiều Hoa, anh mới tới bên người cô, cô đã không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống.


Thân thể này của cô chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, cố gắng đứng vững đến giờ đã là cực hạn.


Nhìn thấy Diệp Thiều Hoa không có chút phòng bị nào mà té xỉu trong lồng ngực của mình, sắc mặt Hà Mộ Vân thay đổi lớn: "Gọi cho Norman quay về đây nhanh lên!"


**


Ngày kế tiếp, Tề Tử Hoa tỉnh lại trong bệnh viện.


"Anh không sao chứ?" Vì chiếu cố anh ta mà cả đêm Thiều Tuyết không ngủ, nhìn thấy anh ta tỉnh lại, vui đến phát khóc: " Diệp Thiều Hoa đâu? Tối hôm qua anh Sênh không tìm thấy cô ấy, cô ấy sẽ không sảy ra việc gì chứ?"


Nhắc đến Diệp Thiều Hoa, sự vui mừng khi nhìn thấy Thời Tuyết của Tề Tử Hoa cũng tan biến: "Cô ta? Nhân lúc anh hôn mê đã chạy rồi."