Xuyên Nhanh Nữ Xứng: Nữ Thần Quốc Dân, Soái Tạc Thiên!

Chương 68: Tất cả mọi người đều có bàn tay vàng, ngoại trừ nàng (5)




Edit: Ư Ư

Giang Lưu lại nghĩ đến nàng là thiên kim đại tiểu thư phủ thái sư, từ khi gả tới thường xuyên không ra khỏi phòng, chỉ sợ là nàng vẫn còn buồn bực với chuyện gả cho Tiện Ngư, mà hắn cũng đã từng nghe nói, mấy ngày nay Tiện Ngư chưa từng bước vào phòng nàng, nếu tiếp tục như vậy, quan hệ phu thê sẽ chỉ càng ngày càng kém.

Giang Lưu trầm ngâm một lát, nói: "Ta đã nghe nói Tiện Ngư vẫn luôn ngủ ở thư phòng, hai ngươi đã là phu thê, thì không nên như vậy, ta sẽ đi nói nói Tiện Ngư, hắn đã cưới ngươi, nên gánh vác trách nhiệm của một phu quân."

Trách nhiệm?

Trách nhiệm nối dõi tông đường à?

Bạch Tửu nói thầm, ngay sau đó cầm khăn tay che miệng ho khan vài tiếng, thân thể của nàng cũng lung lay, nhỏ giọng nói: "Thân thể của con không tốt, vẫn nên không lây bệnh cho nhị thiếu gia..."

"Thân thể đã không tốt, vậy hắn nên chăm sóc cho ngươi nhiều hơn."

Hắn vội vàng muốn bế cháu như vậy sao!?

Bạch Tửu nói thầm hôm nay đúng là không nên đi vào, nếu nói tiếp, chỉ sợ hắn sẽ làm Giang Tiện Ngư lập tức vào trong phòng nàng!

Cúi đầu, nàng ỷ vào mình cúi đầu nên hắn sẽ không thấy biểu tình trên mặt, cái biểu tình kia có thể nói là thay đổi thất thường.

Giang Lưu đang chờ Bạch Tửu trả lời, bỗng nhiên nghe thấy nàng nhỏ giọng khóc nức nở, biết nàng sinh non, vừa sinh ra thân thể đã không tốt, ngày thường được người trong phủ thái sư sủng ái, bên ngoài gió hơi lớn một chút thôi đã làm nàng sinh bệnh, Giang Lưu nghe thấy nàng khóc, chỉ sợ những lời đồn kia cũng không phải là gì.

Hắn hơi co quắp, "Sao lại khóc? Thân thể không thoải mái sao?"

"Con chỉ là... Chỉ là..." Bạch Tửu cầm khăn lại lau nước mắt, "Chỉ là từ nhỏ thân thể đã không tốt, từ nhỏ đến lớn, mang cho gia gia và phụ thân không ít phiền, gả vào phủ tướng quân, công công cùng và mọi người đối xử với con rất tốt, con rất là cảm động, nhưng con cũng cảm thấy có lỗi, đại phu từng nói con không thể sống qua cập kê, bây giờ mỗi ngày con còn tồn tại giống như trộm được, nhưng thân thể của con... Trước khi xuất giá, nghe ma ma nói, chỉ sợ con không thể khai chi tán diệp cho phủ tướng quân, trong lòng con hổ thẹn..."

Quá hoàn mỹ.

Bạch Tửu cho mình ngay một like, nàng diễn sự bi ai của nữ tử thời phong kiến một cách hoàn hảo.

Khuôn mặt Giang Lưu dịu lại không ít, "Hoá ra là lo lắng chuyện này, ngươi có biết mai viện là nơi nào không?"

Bạch Tửu hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn.

Sắc mặt nàng tái nhợt ốm yếu, trong mắt mang theo sự tò mò làm tăng thêm một tia đáng yêu.

Giang Lưu sợ khí thế của mình sẽ làm nàng cảm thấy không thoải mái, giọng nói cũng nhẹ hơn một chút, hắn nhìn một bia mộ bên cạnh, ánh mắt xa xưa nói: "Những người này đều là những người cùng sinh ra tử với ra trên chiến trường, bọn họ không có người nhà, ta đều chôn bọn họ trong phủ tướng quân, với ta mà nói, bọn họ chính là người nhà của ta."

Bạch Tửu không nói gì.

Ánh mắt Giang Lưu lại dừng trên người nàng, "Trên chiến trường còn có rất nhiều người hy sinh để bảo vệ đất nước, cho dù ngoại chiến trường bọn họ có thân phận gì, ở trong mắt ta, bọn họ đều là anh hùng, ta may mắn khi còn tồn tại, bọn họ người nhà, ta sẽ có trách nhiệm chăm sóc bọn họ, con của bọn họ, cũng là con của ta, nếu như thế, sao Giang gia có thể làm khó xử một nữ tử để khai chi tán diệp?"

Lúc này gió nổi lên, tóc dài phía sau khẽ bay bay, làm tăng thêm sự cao quý thanh nhã của hắn.

Bạch Tửu không thể không thừa nhận, nàng bỗng nhiên có chút hiểu ra vì sao nha hoàn kia dùng mạng sống uy hiếp để được ở bên cạnh hầu hạ người này.