[Xuyên Nhanh] Phương Án Hoa Thức Nghịch Tập Nam Thần

Chương 390: Em gái nhuyễn manh vs anh trai ngây thơ (21)




Editor Ochibi

Tâm loạn quá, nhưng mà không thấy nơi nào có thể cho bản thân an tĩnh.

Điện thoại trong túi cứ rung chuông hết lần này đến lần khác, hẳn là Hàn Dĩ An đang thúc giục bọn họ.

Hắn nhấc máy, “Xin lỗi cậu, em gái mình có việc đột xuất, không đến được.”

Hàn Dĩ An vô cùng mất mát, “Không sao hết, hai người hết bận rồi đến cũng được. Mình ở đây chờ.”

“Không cần chờ đâu, việc có chút nhiều. Tụi mình sẽ không đến.” Sở Tĩnh xin lỗi nói. Để Hàn Dĩ An uổng công đợi lâu đến vậy, hắn cũng cảm giác bất an.

Cúp điện thoại, Sở Tĩnh quyết định về nhà.

“Không phải con nói muốn đi công viên giải trí à?” Mẹ Sở nhìn hắn, kỳ quái hỏi, “Không lẽ là cãi nhau với em gái chứ?”

“Không có. Là do An, cậu ấy bận việc đột xuất, tụi con cũng không muốn đi nữa.”

“À, khó trách.” Mẹ Sở gật đầu, “Em gái con đang ở trong phòng. Con đi xem thử, có phải bởi vì không được đi công viên giải trí, nên con bé không vui.”

“Em ấy……”

“Sở Tĩnh.” Mẹ Sở thấm thía nói, “Em gái con có thể hơi kiều khí, con là anh trai, không thể nhường em một chút sao?”

“Mau mau, chủ động xin lỗi con bé đi.” Đẩy đẩy con trai, mẹ Sở nói.

Sở Tĩnh không muốn làm trái ý nguyện của mẹ, hắn đáp ứng, liền đi đến phòng cô.

Gõ cửa, hắn có chút thấp thỏm.

“Cửa không khóa, anh vào đi.” Từ Như Ý từ bên trong kêu lên.

Hắn đi vào, cố tình không đóng cửa lại.

“Em, giận rồi à?”

“Giận, em rất giận!”

“Xin lỗi, trước đó anh không chịu nói rõ với em……”

“Không muốn nghe anh giải thích, ra ngoài mau!” Từ Như Ý ném cái gối bay đến người hắn.

“……” Sở Tĩnh lui ra ngoài, đang định đóng cửa, lại nghe giọng người bên trong.

“Anh trai bắt nạt em!” Từ Như Ý phát tiết, “Bình thường em nói chuyện thì không bao giờ nghe, bây giờ mới nói một chút đã lọt tai!”

“Anh đã xin lỗi em rồi.”

“Không có tí thành ý nào!”

Sở Tĩnh yên lặng đứng đó.

Nếu là trước kia, cô chơi xấu thế này, hắn nhất định chán ghét. Hiện tại, hắn chỉ nghĩ làm sao để cô tha thứ cho mình.

Nhưng hắn chưa bao giờ có kiên nhẫn dỗ dành con gái, không biết làm thế nào cô mới không tức giận.

Sở Tĩnh đi ra ngoài. Xuống lầu, đi siêu thị mua cả giỏ đầy sữa bò.

Về đến nhà đặt trước cửa phòng cô, chần chừ một lúc sau mới lên tiếng: “Sữa bò lần trước mua, đã uống hết rồi……”

Mãi hồi lâu hắn vẫn không nghe được tiếng đáp lại, hắn mở cửa, bên trong không lấy một bóng người.

Khoảng khắc ấy, Sở Tĩnh cảm thấy buồn bã mất mát.

“Em gái con đi ra ngoài rồi.” Mẹ Sở ở một bên nói, “Cũng không nói đi đâu hết, con đi tìm thử xem!”

Sở Tĩnh lang thang không có mục tiêu, dạo một vòng cũng không thấy bóng dáng cô.

Bỏ đi, cô lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn đi lạc được sao?

Nhưng mà dù trong lòng muốn về nhà, chân lại không nghe lệnh. Cứ tìm rồi tìm, cũng không thấy cô đâu.

Thấy trời sắp tối, Sở Tĩnh hơi sốt ruột.

Lúc này, điện thoại vang lên. Hắn vội vàng bắt máy.

“Sở Tĩnh, em con về rồi. Còn con đang ở đâu đấy?”

Sở Tĩnh cúp điện thoại, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.

Vì sao, cô cứ khiến người khác nhọc lòng thế này? Sau này hắn mà rời khỏi nhà cô phải làm sao bây giờ?

Sẽ có một người, quan tâm cô giống hắn, rồi có lúc lại nhớ mong cô ư?

Nếu không ai chịu được tính xấu của cô……

Tâm tư Sở Tĩnh rối ren, vội vàng trở về.

Mẹ Sở vừa thấy hắn, lập tức trách cứ: “Mẹ dặn con bao nhiêu lần rồi? Em con còn nhỏ, con nhường em một chút. Nói vài câu dễ nghe với em không được à?”

Sở Tĩnh yên lặng cúi đầu, không lên tiếng.

“Lẹ đi!”

Sở Tĩnh đến trước cửa phòng cô, gõ cửa.

“Vào đi.”