[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 175: Thế giới hỗn tạp (5)




Hoa Y cuối cùng cũng được xuất viện, lần đầu tiên cô có thể đường đường chính chính đi đến phim trường với tư cách nhà tài trợ.


Phải nói đãi ngộ cũng thực là tốt~


Hoa Y ngồi trên ghế dựa bên trái là dừa lạnh do xe đồ ăn cung cấp, phía trước là phân cảnh chính ngày hôm nay, Thuần Tư Hạ trong vai Lục Hoạ đang bị ma giáo vây công vốn đang bị trọng thương liền phải chạy trốn.


Cảnh quay đã bị NG rất nhiều lần, nguyên nhân chính lại từ phía Thuần Tư Hạ, Hoa Y biết nguyên nhân chính đến từ đâu, diễn xuất trước nay của hắn vô cùng tốt, căn bản cái danh ảnh đế cũng không phải xướng chơi nhưng mà cảnh quay lần này là lẩn trốn dưới nước.


Phải nói Thuần Tư Hạ có một kí ức xấu với nước, hắn từng suýt bị chết đuối, nếu không phải nguyên chủ nhanh chóng phát hiện ra thì hắn giờ này cũng chẳng còn sống trên đời rồi.


Sự kiện hồi nhỏ ấy luôn ám ảnh, trở thành trở ngại tâm lý rất lớn.


Hoa Y cụp mắt uống nước dừa lạnh trong tay, đoàn làm phim lúc này đang tạm nghỉ, dần giải tán về trong phòng nghỉ để tránh nóng, cái nắng mùa hè 40 độ lại quay giữa trưa thực giống như khảo hạch sức chịu đựng của con người.


Hoa Y uống cạn nước dừa liền đứng lên, di chuyển về phía hồ nước nơi Thuần Tư Hạ đang luyện tập.
Căn bản hôm nay cô đến đây vì có nhiệm vụ, chứ cô cũng không quá rảnh để đến xem nam chủ đóng phim xuất sắc như thế nào đâu.


Tĩnh Anh vốn chú ý động thái của cô, thấy cô di chuyển cũng nhanh chóng đánh gót giày bước qua.
Hoa Y vì quá trơn liền trượt chân vấp ngã về phía trước không may chân đập vào cổ chân Tĩnh Anh, cả hai cùng vướng nhau mà ngã xuống làn nước.


Xuống dưới nước Hoa Y liền nở nụ cười hướng nữ chủ làm một động tác Hi tiêu chuẩn, sau đó nhanh chóng xoay người bơi về phía Thuần Tư Hạ dường như đang chìm dần xuống.


Hazzzz


Hoa Y vớt được Thuần Tư Hạ lên bờ liền thở hồng hộc, phải biết kéo một người đàn ông dưới áp lực của nước không hề dễ, có phải dùng sức mạnh chín trâu hai hổ của mình mới lôi được hắn lên bờ.


Không lâu sau Tĩnh Anh cũng ngoi lên, ho sặc sụa, lý do cô ta bơi không nhanh bằng cô là vì sự cố cổ chân, chân bị thương cô đảm bảo sức lực để ngoi lên được bờ của cô ta cũng chật vật không khác gì cô đâu.


Rất nhanh đoàn làm phim phát hiện ra tình hình bên này liền kéo lại, Thuần Tư Hạ nôn ra vài ngụm nước đầu óc mặc dù chưa được thanh tỉnh nhưng hiện tại cũng đại khái đoán được tình trạng của bản thân.


Hắn nâng mắt nhìn cô không nói gì chỉ bình tĩnh nhìn cô.


Hoa Y lại không kiên nhẫn để hắn nhìn, phải biết là cmn cảm giác ướt nhẹp méo hề tốt chút nào, quần áo thì dính nhớp, tóc dán vào da đầu.


Hoa Y mặc kệ ánh mắt của nam chủ nhìn cô có cảm xúc gì, trực tiếp đứng dậy nhận lấy khăn của đạo diễn rồi bước về phía ghế dựa nhưng dường như không để ý va vào cái gì đó, ngẩng đầu lên liền đối diện với đôi mắt hai màu xám tro, hổ phách...


Chàng trai có làn da trắng muốt thậm chí có chút xanh giống như người thường ở trong nhà lâu ít được phơi nắng, dáng người hắn cao thon gầy hình như cao 1m75 bởi vì nguyên chủ 1m70 mà phải ngẩng đầu một chút để nhìn hắn.


Hắn có mái tóc màu đen như mun, cặp lông mày rậm nhưng lại thon mảnh gọn gàng, đôi mắt hai mí hơi xếch đặc biệt là sắc màu xám tro cùng hổ phách xinh đẹp...mũi thẳng, đôi môi trái tim cùng sắc hồng tự nhiên.


Hoa Y tiếp tục hút khí, mặc dù đã là lần thứ hai cô gặp hắn, nhưng hắn thực sự quá đẹp, vẻ đẹp của hắn vừa mong manh trong suốt như thủy tinh lại pha trộn nét yêu mị quyến rũ như hồ ly.


Đặc biệt là đôi mắt hai màu nổi trội, chỉ cần nhìn vào đôi mắt hắn liền thấy được dải màu sinh khí cùng vô vàn vì sao xinh đẹp chất chứa trong đó, nó sáng trong, chất chứa một tầng hơi nước mỏng, trong veo như mặt hồ.


Ninh Hinh thấy người trước mặt ngây ngẩn, khuôn mặt nhìn hắn dường như có chút ngốc, liền nghiêng đầu nở nụ cười.


"Chị người chị ướt hết rồi kìa nếu không mau thay đồ sẽ cảm lạnh" Ninh Hinh nở nụ cười đồng thời nhắc nhở cô.


Hoa Y sực tỉnh cúi xuống nhìn bộ dạng của bản thân, áo sơ mi trắng ướt nhẹp dính vào người, vài sợi tóc còn dính bết trên cổ cô, cô nhìn lên hắn lại nhìn mình, sao tự nhiên thấy mình thực thảm ha...


Cũng vì lời nhắc của hắn Hoa Y liền nhớ đến nhiệm vụ chính, bỏ qua vụ ngắm mỹ nam liền bước về phía ghế dựa lấy ra điện thoại gọi thư kí mang đồ đến cho cô.


Xong việc Hoa Y lại tiếp tục ngồi uống nước dừa của cô.


Thiếu niên đứng đó quan sát một loạt hành động bất giác nở nụ cười, ngồi xuống bên cạnh cô quan tâm hỏi


"Nếu chị không thay đồ luôn sẽ bị cảm đấy, nếu không chê tôi có đồ mới chưa mặc tôi, tôi có thể cho chị mượn".


Hoa Y liếc hắn tiện thể với kính râm bên cạnh đeo vào, thực sự đôi mắt này của hắn khiến cô khó nhìn thẳng được, đeo xong lại thật tự nhiên hướng hắn.


"Khỏi cần cảm ơn cậu, không có việc tự nhiên ân cần, chúng ta không thân phiền cậu tránh xa tôi".
Ninh Hinh ngạc nhiên tròn xoe mắt sau liền cười ra tiếng: "Chị thật đáng yêu, vậy tôi không làm phiền chị nữa, hẹn gặp lại".


Hoa Y liếc nhìn thân ảnh hắn khuất xa khép lại đôi mắt thực sự nằm tận hưởng ánh nắng.