[Xuyên Nhanh] Thế Nào Là Nhân Vật Phản Diện? (Quyển 1)

Chương 54: Đại công chúa Cecilia Elizabeth (4)




Hoa Y vừa bước vào giáo đường, liền thấy một vật thể đen thùi lùi, cùng 6 chân nhào đến, quá sợ hãi, nàng liền đứng hình, chân tay cứng ngắc, vật thể đen ấy giống như một con chó, ngửi ngửi khắp người nàng, nhưng mà nếu bỏ qua chi tiết 6 chân...


Theo sau là chủ nhân của nó, Karik đại tu sĩ, hắn mặc áo đạo, bên trong màu trắng, ngoài lại lồng một chiếc áo đen dài, chầm chậm từ xa bước tới, khóe miệng treo một nụ cười, hắn hướng về phía nàng hành lễ nhỏ: "Đại công chúa, người đây là tới có việc gì vậy?"


Hắn thấy nàng khuôn mặt cứng ngắc, có chút tái đi, cùng với làn da trắng lại càng thêm trong suốt, ánh mắt nàng vẫn chưa từng rời khỏi cái cục đen sì đang nằm gần chân nàng.


Karik nhìn theo ánh mắt nàng, mạc danh có chút buồn cười, trông nàng bàn tay thì run rẩy, thân mình cũng cứng ngắc, mặt lại tái nhợt, ấy thế mà ánh mắt sắc sảo nhìn vật dưới chân, như nhìn kẻ thù truyền kiếp của mình, chỉ muốn một kiếm xọc chết nó vậy.


Hắn khóe môi bất giác câu lên, cũng hắng giọng, gọi cục lông đen sì về: "Churc, lại đây, không được làm phiền công chúa".


Hắn thấy cục lông đen sì nặng nề di chuyển, nhìn về phía nàng thấy khuôn mặt nàng nhẹ nhõm, sau vẫn giả vờ trấn tĩnh, nhìn về phía hắn nói.


"Karik, ngươi có thấy Elvis đâu không, ta muốn cảm ơn hắn"


Karik ngộ ra, nàng có lẽ đến cảm ơn Elvis vì đã cứu nàng, nhưng Elvis lại bị hắn cử ra ngoài làm việc rồi.


"Elvis hiện tại không ở trong giáo đường, công chúa ngày mai có thể quay lại, hoặc ta có thể chuyển lời cho người".


Nàng nhìn hắn, môi mím nhẹ, lại nói: "Vậy ta có thể đợi cho đến khi hắn về không?"


Karik ẩn ý sâu xa nhìn nàng, lại coi như không thấy: "Tùy người thôi, vậy ta đi trước"


Nàng luống cuống vội vàng ngăn lại hắn: "Ừm...thật làm phiền ngươi, nhưng có thể cho ta xem vài quyển sách pháp thuật không, mặc dù ta đọc cũng không có hiểu, nhưng nhìn thấy mọi người làm phép thật sự quá lợi hại, chỉ là muốn nhìn nó một chút..."


Karik nhìn ánh mắt nàng tỏa sáng, khuôn mặt rạng rỡ, mạc danh thế mà lại thuận theo, nhưng vẫn không được, sách phép chỉ để cho những người có năng khiếu, những người hắn nhìn nhận mới động tới được thôi.


Thấy đôi mắt nàng long lanh, sau tối lại, khuôn mặt cũng ỉu xìu đi xuống, thế nào hắn lại thốt lên thành lời: "Được, đi theo ta" sau đó mới sực tỉnh mình vừa nói gì, chuyện cũng đã lỡ, đành phải dẫn nàng tới phòng sách, dù sao nàng đọc cũng không hiểu.


Cô gái nhỏ hí hửng đi theo hắn, lại nhìn thấy cục lông đen sì cũng đã nhấc mông, đứng dậy đi theo chủ nhân mình, nàng có chút ghét bỏ, bĩu môi.


-----------------


Nàng bị choáng ngợp trước sự đồ sộ của thư viện, nơi đây rất nhiều sách, đây chính là đúc kết kiến thức, của toàn bộ thế giới.


Lại nhìn xuống quyển sách trước mặt, là phép thuật xịn nha.


Karik quan sát nét mặt của nàng, thấy lúc đầu mắt nàng sáng rỡ, phấn kích, hai má cũng vì thế hồng lên, trông rất giống trẻ nhỏ được tặng thứ mình thích, có chút đáng yêu, sau lại thấy khuôn mặt nàng ỉu xìu đi xuống, còn hơi ấm ức, không cam, làm hắn không tự chủ được, khóe miệng bất giác kéo lên.


Hoa Y thật sự là coi thường thể chất nguyên chủ rồi, với cái thể chất này, cô không hấp thụ được linh khí, đến thứ căn bản như vậy còn không làm được lại còn học pháp thuật gì nữa, khuôn mặt liền rầu rĩ đi xuống.


Karik điều chỉnh lại sắc mặt, ho nhẹ một chút, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, hắn nói: "Ta dù sao hôm nay cũng không có việc gì, để ta dạy người một chút phép thuật phòng thân, cũng là một điều tốt, tránh chuyện ngày trước lại xảy ra".


-------------------


Cả một ngày học hành công cốc, dù có được chính đại tu sĩ Karik chỉ dậy, hay cô cố gắng đến thế nào, một chút phép thuật cô cũng không học được..., quả nhiên thế giới này được thiên lập trâu bò nha, chỉ có nữ chủ mới là thiên tài phép thuật học một hiểu mười, chứ hạng đá lót đường như cô đây, vẫn nên an phận thủ thường thôi.


Karik rót nước đi vào, liền nhìn thấy cảnh, một người một thú chơi đùa với nhau, lúc đầu nàng còn sợ hãi nó, tránh xa như rắn rết, sau nhìn cảnh này xem, lớp lông rậm rạp trên người nó đều bị nàng tết lại, trông vô cùng hài hước, 6 chiếc chân thì được thắt nơ màu hồng phấn, trông rất đáng yêu.


Hắn cười cười, đành phải đánh tiếng, gõ tỉnh hai người đang vui vẻ chơi đùa, lại thấy nàng ngẩng lên nhìn hắn, khuôn mặt vì phấn khích mà trở nên hồng hào, đôi môi đỏ hơi chút ướt át mở ra.


"Karik ngươi lại xem nó trông có đáng yêu không này, đẹp hơn hẳn lúc đầu".


Hắn cười, bước đến, không cho là đúng nói: "Ta không nghĩ vậy, người nghĩ sao nếu ta mang một sủng vật đầy hồng phấn như thế này đi ra ngoài?"


Nàng cười rạng rỡ hướng về phía hắn, má núm đồng tiền hiện lên trên đôi má hồng hào: "Ta nghĩ cảnh ấy hẳn rất đẹp, Karik ngươi thật sự là người dễ gần, lại hay cười, ta cho rằng ngươi sẽ hợp với màu hồng thôi, vậy sẽ rất dễ thương"


Karik nhìn cô, không biết phản bác ra sao, đành ho nhẹ: "Tùy người vậy, người cũng thật sự khác với ngày xưa"


Nàng ngạc nhiên, ngừng chơi đùa với lông của cầu đen: "Ta bây giờ...không tốt sao?"


Karik sâu xa nhìn nàng, khóe miệng lại câu lên: "Không người bây giờ rất tốt"


Hắn lại thấy nàng nở nụ cười, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào khuôn mặt nàng, rực rỡ, chói lọi, bỗng chốc hắn lại thấy trái tim có chút loạn nhịp, che giấu đi cảm xúc, hắn bước về phía bàn, đặt ly nước trên đó.


Lại thấy nàng nói: "Karik, nó có phải sinh vật hắc ám không? Sao lại hiền như vậy chứ, ta có làm gì nó cũng không nổi giận với ta"


Hắn đã khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, quay qua trả lời nàng: "Nó thực là sinh vật hắc ám, một lần ta đi ra ngoài giết đồng loại của nó, liền gặp nó, nó thực ngoan, cũng không phản kháng, ta là nghĩ đang thiếu một sủng vật, liền mang nó về"


Thấy nàng quay qua, ánh mắt mong chờ, đôi mắt dường như bị ánh nắng làm chói, đọng thêm một tầng nước, làn mi hơi gợn một chút ẩm ướt.


"Karik...lần sau, ta có thể đến chơi với nó không?", dường như Churc cũng cảm ứng được lời nàng nói, nó cọ cọ vào làn váy nàng.


Karik thấy tràng cảnh này, nếu hắn nói không thể, giống như hắn đang chia rẽ một đôi bạn thân vậy, thở dài: "Được, người có thể qua bất cứ lúc nào"