[Xuyên Nhanh] Thực Hiện Nguyện Vọng Của Nữ Phụ

Chương 2004: 2004: Sênh Ca Vạn Dặm 5





Lục Tư Nguyệt không thu dọn nhiều đồ đạc, một tay cô dắt Thời Sênh, một tay bế Thời Oanh, nhanh chóng đi ra cửa.
Đúng lúc Lục Tư Nguyệt đi ra đến cửa, một tiếng súng vang lên bên ngoài cửa sổ.

Bể cá cảnh hôm qua Thời Oanh đặt trên bệ cửa sổ bị viên đạn xuyên qua.

Con cá cảnh đó rơi xuống dưới đất, nằm giãy giụa trong đống thủy tinh vỡ vụn.
Lục Tư Nguyệt biến sắc mặt, nhanh chóng kéo cửa đi ra ngoài.
Ngoài cửa có người tiếp ứng, Lục Tư Nguyệt đưa Thời Oanh lên trên xe, rồi đưa Thời Sênh lên, cuối cùng mới đi lên.
Thời Sênh xuyên qua cửa kính thấy cánh cửa phòng đang mở ra, trong đó con cá cảnh sặc sỡ sắc màu đang không ngừng giãy giụa, viên đạn xuyên qua cửa kính, khiến đồ đạc trong phòng bay loạn lên.
Đây là lần đầu tiên Thời Sênh nhìn thấy cảnh tượng như ngày hôm nay ở khoảng cách gần như vậy.
Ấn tượng sâu sắc.
Cho đến rất nhiều năm sau đó, Thời Sênh vẫn có thể nhớ lại cảnh tượng con cá cảnh đó giãy giụa bất lực thế nào.
Nhưng lúc đó, đúng là Thời Sênh đã vô cùng sợ hãi, cơ thể run lẩy bẩy.
“Bảo bối, bảo bối đừng sợ.” Lục Tư Nguyệt ôm Thời Sênh vào lòng, “Bảo bối, đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ các con, đừng sợ, bây giờ chúng ta đi tìm ba.”
Chân tay Thời Sênh lạnh toát, vùi đầu vào trong lòng Lục Tư Nguyệt.
Lục Tư Nguyệt xoa đầu an ủi Thời Sênh.


Cho dù bình thường cô gái nhỏ này có hiểu chuyện thế nào thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ cần phải bảo vệ.
“Phu nhân, họ đuổi đến rồi.” Lái xe nhìn thấy một chiếc xe bay từ trong camera giám sát phía sau, lo lắng nói.
Lục Tư Nguyệt cũng hoảng hốt, “Nhanh, nói cho Thời Mộ biết vị trí của chúng ta, để anh ấy đến đón bảo bối và Oanh Oanh.”
Lái xe liên lạc với Thời Mộ.

Thời Mộ bảo họ đừng lo lắng, anh sẽ đến ngay.
Nhưng người đuổi theo sau dường như không định đợi, trực tiếp phát động tấn công ngay trên đường phố.

Những chiếc xe bay bị dính đạn xung quanh đều lần lượt rơi xuống đất, phút chốc phía dưới càng trở nên hỗn loạn hơn.
Lái xe gần như đã tăng tốc lên đến tối đa, may mà con đường ông ta đi là đường chỉ được lưu thông một bên, chỉ cần tốc độ đủ nhanh sẽ có thể tiến lên phía trước mà không gặp trở ngại.
Phía sau tiếng lửa đạn càng ngày càng vang dội, trên trán Lục Tư Nguyệt toàn là mồ hôi lạnh.

Cô cũng rất sợ, nhưng cô còn có hai đứa con cần chăm sóc, cô phải kiên cường.
“Chị ơi…” Thời Oanh nắm lấy tay Thời Sênh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vừa khóc vừa hỏi: “Tại sao họ lại đuổi theo chúng ta? Chị ơi, em sợ quá.”
Thời Sênh miễn cưỡng trấn tĩnh lại, nhưng giọng nói vẫn không nén được sự run rẩy, “Đừng sợ, ba sẽ đến ngay bây giờ.”
Thời Sênh tin tưởng vững chắc rằng, người ba cao lớn vững vàng như ngọn núi trong cô nhất định sẽ bảo vệ họ.

Thời Mộ không phụ lại sự kỳ vọng của Thời Sênh, đưa người đuổi đến.
“Tư Nguyệt, đưa bảo bối và Oanh Oanh đến cảng trước đi, ở đó sẽ có người tiếp ứng, anh sẽ đến ngay.” Thời Mộ bế Thời Oanh ra, đưa cho một người đứng phía sau, “Đưa phu nhân và các tiểu thư đi.”
“Thời Mộ…” Khóe mắt Lục Tư Nguyệt đã sưng đỏ.
“Bảo vệ cho các con.” Thời Mộ giơ tay ra lau nước mắt trên mặt cô.
Anh lại bế Thời Sênh một lát, đứa trẻ lúc đầu mới cao bằng đầu gối anh, bây giờ đã cao đến ngực, “Đừng sợ, có ba ở đây rồi, nhớ bảo vệ mình và em.”
“Ba ơi.” Thời Oanh đầm đìa nước mắt gọi.
Thời Mộ cũng ôm lấy cô bé, “Chị đã bảo vệ con bao nhiêu năm như vậy rồi, con phải nghe lời mẹ và chị, cũng phải bảo vệ cho chị thật tốt, có biết không hả?”
“Dạ!”
“Được rồi, đi mau đi.” Thời Mộ buông tay Thời Sênh và Thời Oanh ra.
Trước đây mỗi lần quay đầu nhìn Thời Mộ, Thời Sênh đều nhìn thấy gương mặt tươi cười của ông, duy chỉ có lần này, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng của Thời Mộ, nhưng vẫn cao lớn vững vàng.

Họ được đưa đến cảng, đáp phi thuyền rời khỏi nơi đây, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy Thời Mộ đến, cho đến khi phi thuyền đã sắp cất cánh vẫn không thấy Thời Mộ xuất hiện.
“Tại sao ba còn chưa đến?” Thời Sênh hỏi Lục Tư Nguyệt.
“Đừng lo, chắc chắn ba sẽ đến.” Ngoài miệng Lục Tư Nguyệt nói vậy, nhưng vẻ mặt của cô lại hiện rõ hai chữ lo lắng.
Thời Sênh nhìn nhân viên công tác đang chuẩn bị khởi động phi thuyền, cánh cửa phi thuyền đã sắp khép lại…
“Phu nhân, tiểu thư, mọi người lên phi thuyền trước đi?” Lái xe lo lắng thúc giục, “Nếu không đi chuyến này thì có lẽ sẽ không đi được nữa đâu.”

“Thời Mộ còn chưa tới, tôi không thể đi được.” Lục Tư Nguyệt lắc đầu.
Lái xe khuyên nhủ, “Phu nhân, cô yên tâm đi ông Thời sẽ không sao đâu.

Hai tiểu thư còn đi theo cô, không thể để hai tiểu thư gặp chuyện gì được.”
Lục Tư Nguyệt sao yên tâm được chứ, đám người đó giống như kẻ vong mệnh, hoàn toàn không để ý đến những người bình thường, ra tay ngay trên đường phố đông đúc.
Nhưng cô nhìn lại Thời Oanh ở trong lòng và Thời Sênh đứng bên cạnh.

Cô cắn môi, dường như đang cố nén tiếng khóc, rất lâu sau mới quay người đi lên phi thuyền.
Thời Mộ, em sẽ bảo vệ các con thật tốt, anh cũng phải bảo vệ bản thân đấy.
Có mấy người đi cùng trên phi thuyền, đều là bảo vệ cho Thời Mộ phái tới để bảo vệ ba mẹ con họ.
Thời Sênh đứng trước cửa phi thuyền, nhìn nơi đang cách mình càng lúc càng xa, sâu trong lòng đang trào lên một cảm giác vô cùng kỳ lạ, khiến cô hoảng hốt lo sợ.
“Chị ơi, ba sẽ đến chứ?” Thời Oanh ôm chân Thời Sênh, ngẩng đầu lên nhìn Thời Sênh, gương mặt nhỏ vẫn còn vết nước mắt chưa khô.
Thời Sênh rủ đầu xuống, xoa đầu cô bé, sau đó ngồi xổm xuống, “Ba sẽ đến, em phải tin ba.”
Thời Oanh trước giờ đều rất nghe lời Thời Sênh.

Thời Sênh đã nói vậy, Thời Oanh liền lau vết nước mắt, gật đầu: “Vâng, em tin ba.”
Họ ở ba ngày trên phi thuyền, thời gian có lẽ là vào buổi tối, phi thuyền đột nhiên rung lắc dữ dội.

Chuyện ngẫu nhiên gặp phải các nhân tố không thể khống chế trong vũ trụ khiến phi thuyền rung lắc điên đảo là chuyện bình thường.


Nhưng lần này phi thuyền lắn lư đến gần mười phút vẫn không dừng lại, mọi người bắt đầu hốt hoảng.
“Phu nhân, phi thuyền gặp chuyện rồi, chúng ta phải rút ngay thôi.” Đám bảo vệ đi từ bên ngoài vào.
Trong lòng Lục Tư Nguyệt lộp bộp, không hỏi gì nhiều mà ôm Thời Oanh đã ngủ say và dắt tay Thời Sênh đi theo đám bảo vệ đi ra ngoài.
Hành lang bên ngoài rất hỗn loạn, đa số đều là những người lo sợ, họ chạy trốn theo nhiều hướng khác nhau.
Lục Tư Nguyệt nắm chặt tay Thời Sênh, chỉ sợ cô bé rời khỏi mình.
Đám vệ sĩ xác định rõ mục tiêu, chạy thẳng ra phi thuyền cứu sinh.
Nhưng khi họ chạy đến bên phi thuyền cứu sinh thì đã có người ở đó rồi, còn phi thuyền cứu sinh không thể mở ra được.
Đám vệ sĩ cố gắng mở phi thuyền cứu sinh ra.

Bảo vệ cho Lục Tư Nguyệt đi lên, người phía sau ào lên, bên trong phi thuyền cứu sinh đã vang lên tiếng chuông cảnh báo.
Một phi thuyền cứu sinh tối đa chỉ chứa được hai mươi người sử dụng, nhưng bây giờ trong phi thuyền cứu sinh đã có gần hai mươi người chen chúc nhau.
“Mấy người ở bên ngoài mau đi ra đi!! Vượt quá trọng lượng rồi!!!”
“Dựa vào đâu mà bắt chúng tôi ra ngoài, sao mấy người không ra ngoài đi.”
“Chúng tôi lên trước, đương nhiên phải là chúng tôi đi trước rồi, các người mau xuống đi.”
Những người lên sau không muốn xuống, những người lên trước ra sức mắng chửi, nhưng không có tác dụng gì, mấy người đó đã chắc chắn không muốn xuống, dù có nói thế nào, nếu không thể đi mọi người cũng đều không đi được.
Đám bảo vệ đứng bên cạnh Lục Tư Nguyệt đã bắt đầu lo lắng, trực tiếp ra tay đá mấy người bên ngoài xuống, động tác này khiến đám người phía sau có tiếng nói chung, đồng loạt ra tay, đẩy đám người bên ngoài ra, cảnh tượng đã bắt đầu mất khống chế.
Thời Sênh che mắt Thời Oanh lại, giống như nhiều năm trước Lục Tư Nguyệt che mắt cô bé lại, không để cô bé phải nhìn thấy những cảnh tượng hỗn loạn đó.