[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 49: Kẻ Này Tâm Cơ Có Chút Sâu (1)




**Bạn trai mỗi ngày đều thích rống ta.

"Rống!!!"

Kỉ Tình là bị một tiếng rống to lớn như dã thú này đánh thức. Làm y mê mang tỉnh lại, chậm rãi hé mắt ra, thì trong phút chốc liền đã bị cảnh tượng trước mặt doạ đến ngây người.

Trước mắt y hiện tại là một đường phố rộng lớn, cao ốc mọc lên thành cụm. Có điều, vốn nên là một khung cảnh sầm uất, náo nhiệt, thì lúc này, nơi đây lại chẳng khác gì địa ngục nhân gian.

Trên đường lớn, nơi nơi đều có thể nhìn thấy phương tiện giao thông bị hủy hoại không còn hình dáng. Có cỗ chắn ngang đường, có cỗ, lại trực tiếp đâm thẳng vào đuôi xe ở phía trước, hay nhà cửa ven đường, cột đèn tín hiệu,...

Ánh vào mắt, khắp nơi đều là ánh lửa cùng huyết tinh.

Kỉ Tình còn tận mắt chứng kiến một thanh niên trẻ tuổi chỉ vừa lén lút từ trong cửa hàng quần áo đi ra, liền đã lập tức bị một "người" khác từ phía sau bức tường lao tới, quật ngã xuống đất, cắn đứt động mạch. Ngay cả một khối lớn da thịt cũng đều bị sinh sinh xé xuống.

Cùng lúc đó, theo một tiếng hét thê lương của thanh niên, từ lân cận, lại có thêm năm, sáu bóng người xuất hiện, lắc lư đi về phía hắn. Chưa quá năm giây liền đã đem hắn vây lại, cùng một chỗ chia ăn.

Đúng vậy, thật sự là ăn. Từng khối lại từng khối thịt bị xé xuống, lại liên tục nhấm nuốt, âm thanh vô cùng rõ rệt.

Chỉ là, thứ làm Kỉ Tình kinh hãi, cũng không phải là khung cảnh đang diễn ra này. Mà lại là một chuyện hoàn toàn khác!

Đó chính là...mắt của y...xảy ra vấn đề.

Tựa như người bị cận nặng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy được bán kính năm mét xung quanh. Hơn nữa, còn phảng phất như màn ảnh bị người điều chỉnh thành độ phân giải trắng đen.

Khả năng phân biệt màu sắc đã hoàn toàn biến mất!

Cảm thấy sau cổ có chút cứng ngắc, Kỉ Tình liền nhíu mày, vừa định mở miệng gọi hệ thống ra. Nhưng không ngờ rằng, chỉ vừa mới há miệng, từ trong cổ họng của y lại không phát ra được gì, ngoại trừ một tiếng gầm gừ:"Ách..."

Nghe thấy âm thanh mình phát ra, Kỉ Tình liền không khỏi ngây ra như phỗng. Không cấm đưa tay, ôm lấy cổ họng của chính mình.

Chỉ là, không phát hiện thì thôi, vừa nhìn thấy hai bàn tay của mình lúc này, y lại không khỏi sững sờ lần hai.

Bởi vì sao? Mặc dù mười ngón tay vẫn đầy đủ vô khuyết, nhưng làn da của y lại có màu sắc vô cùng kỳ dị, không chỉ không có huyết sắc như người bình thường. Trái lại, lại còn ẩn hiện gân xanh, lộ ra một màu tái mét, có chút giống với...một cỗ thi thể.

Đáy lòng có hơi hoảng, Kỉ Tình liền lập tức tự bóp lấy cánh tay mình. Chỉ là, thứ chạm tới lại là một mảnh lạnh lẽo, tựa như khối băng.

Quan trọng nhất là, bởi vì kích động, y dùng sức cũng rất mạnh, nhưng dẫu vậy, vẫn như cũ không cảm nhận được một chút đau đớn nào.

Đúng lúc này, không biết có phải là nghe được tiếng của Kỉ Tình hay không, bên tai y đã truyền tới một tiếng bước chân trầm trọng.

Vừa ngẩng đầu, không kịp phòng ngừa, y đã cùng một cá nhân mắt đối mắt. Ngay sau đó, con ngươi của y đã không khỏi trợn tròn.

Trời ạ! Thứ quỷ gì đây, vì sao lại xấu như vậy?

Đập vào mắt Kỉ Tình lúc này là một gương mặt máu thịt nhầy nhụa. Hai mắt trắng dã, một nửa gương mặt đều đã lỏm chỏm như bị thứ gì đó gặm mất, không nhìn rõ nhân dạng.

Lúc này, nó đang hướng về phía Kỉ Tình nhe răng, lộ ra hàm răng sắc nhọn, khít chặt như răng cá mập. Không khó tưởng tượng, một khi táp xuống, nhất định sẽ có thể dễ dàng xé xác con mồi.

Bởi vì sự xuất hiện đột xuất của nó mà giật nảy mình. Chỉ là, phản xạ đầu tiên của Kỉ Tình cũng không phải đứng dậy bỏ chạy. Trái lại, lại trực tiếp nhấc tay, đấm thẳng lên mặt của thứ này.

Trong nháy mắt, tiếng xương cốt vỡ nát liền đã truyền tới. Sức lực của Kỉ Tình giống như đã mạnh mẽ gấp đôi ba lần bình thường, cư nhiên lại trực tiếp đem đầu của nó đấm vỡ!

Không kịp phòng ngừa, Kỉ Tình liền bị máu đen văng đầy mặt. Thế nhưng, đối diện với đồ vật buồn nôn này, y lại không ngửi được mùi hôi thối gì, thậm chí, thân thể cũng không xuất hiện một tia bài xích nào.

"Hệ thống! Rốt cuộc có chuyện quái gì đang diễn ra vậy?" Không thể mở miệng nói chuyện, Kỉ Tình cũng chỉ có thể ở trong lòng hô hào hệ thống.

Lúc này, không giống với mọi khi, phải mất khoảng vài giây, hệ thống rốt cuộc mới chịu xuất hiện, đáp lại Kỉ Tình.

[ Hệ thống vừa bị vật lạ xâm nhập, khiến hệ điều hành xảy ra bug, hiện tại cũng chỉ mới sửa xong, nên phản hồi chậm. Mong ký chủ thứ lỗi.]

[ Tích, đang phát ra ký ức của nguyên chủ, mời ký chủ tiếp nhận...]

Hệ thống chỉ vừa dứt lời, ngay tức khắc, một lượng lớn ký ức liền đã bắt đầu đổ xô vào trong trí óc của Kỉ Tình.

Nguyên chủ lần này là người hiện đại, về phần bối cảnh thế giới, là thể loại mạt nhật zombie.

Nguyên chủ năm nay 23 tuổi, là một kẻ vô công rỗi nghề, tục xưng là "ký sinh trùng" chỉ biết ăn bám vào bố mẹ, hơn nữa còn không biết thỏa mãn, thường xuyên than trời trách đất.

Từ lúc nguyên chủ mới xuất sinh, cha ruột của hắn liền đã bởi vì tai nạn lao động mà qua đời. Để lại nguyên chủ cùng mẹ, dựa vào khoản tiền bồi thường không tính là nhiều kia mà chật vật sinh sống.

Năm nguyên chủ 12 tuổi, mẹ của nguyên chủ liền đã tái giá lần nữa, gả cho một người đàn ông rất khá giả làm vợ kế. Bởi vì được bố dượng đồng ý, nguyên chủ cũng liền chuyển vào, cùng bọn họ sống chung.

Có điều, bố dượng của hắn đồng dạng cũng đã có 1 đứa con riêng từ trước, tuổi tác cùng hắn không sai biệt lắm, tên gọi Lâm Bất Phàm.

Mặc dù tên rất uy phong, nhưng người anh em không có chút quan hệ huyết thống này của hắn lại là một kẻ vô cùng yếu đuối.

Sau khi nguyên chủ cùng mẹ dọn vào ở, đối phương ngay cả một câu oán than cũng đều không dám nói. Ngày ngày đều bị hai người ức hiếp, chèn ép.

Thậm chí, theo tuổi tác cả hai ngày càng lớn dần, khi bố dượng qua đời, mẹ của nguyên chủ thậm chí còn bắt đầu nảy sinh dã tâm cướp đoạt gia sản thuộc về đứa con riêng của chồng này cho hắn!

Thế nhưng, mưu đồ hiểm ác chưa kịp đạt thành, thì khi Lâm Bất Phàm vừa tròn 18 tuổi, tận thế đã không chút báo trước, đột ngột ập xuống. Trong nháy mắt, tiền bạc, của cải,...đều chỉ biến thành một nắm đất cát không có giá trị.

**Nhìn tựa đề của TG này là đủ biết công là ai rồi.