Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 27-28




Editor: Mây aka Tiên Vân

10|12|2021

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 27.

"Kiến Quốc à, thằng nhóc cậu sao lại có thời gian rảnh gọi điện thoại tới a." Nghe được là Tưởng Kiến Quốc, chủ nhà hàng tâm tình không tệ, ngồi xuống chuẩn bị cùng hắn tán gẫu.

Không nghĩ tới đầu bên kia Tưởng Kiến Quốc giọng nói lại không đúng lắm.

"Kiến Quốc, cậu làm sao?"

Tưởng Kiến Quốc nhìn sắc trời bên ngoài đã dần tối, rất nhanh đem chuyện xảy ra hôm nay nói hết.

Tưởng Kiến Quốc trong lòng có chút do dự, bà Tưởng là mẹ hắn, làm hắn nhất thời bối rối, cả người không biết làm thế nào.

Chủ nhà hàng nghe hắn nói xong, cũng chẳng suy nghĩ gì.

Mặc dù không tận mắt nhìn thấy, chỉ là nghe được Tưởng Kiến Quốc nói, nhưng ông biết Vợ hắn cùng mẹ hắn luôn khắc khẩu.

Ông không trực tiếp trả lời Tưởng Kiến Quốc, mà chỉ hỏi mấy vấn đề.

"Tôi hỏi cậu, nếu như Ân Âm dẫn hai đứa nhỏ đi, muốn cùng cậu ly hôn, cậu có đồng ý không?" Ông hỏi.

Ông vừa dứt lời, Tưởng Kiến Quốc liền kiên định nói: "Không đồng ý. Tôi không  muốn ly hôn với Ân Âm, cũng không muốn rời xa hai đứa nhỏ."

"Được, vậy tôi hỏi cậu, đối với cậu thì con của em trai quan trọng, hay là con của mình quan trọng?"

Vấn đề này Tưởng Kiến Quốc cũng không cần trả lời, nghĩ đến con gái thành tích tốt lại ngoan ngoãn, nghĩ đến Tiểu Bảo nũng nịu với mình, trong lòng hắn liền mềm mại.

"Cậu nguyện ý cả đời nuôi mấy đứa con của em cậu sao?"

"Mẹ cậu vất vả đem cậu nuôi lớn, vậy những năm này cậu không có cố gắng, cậu có làm gì có lỗi với bà ấy sao?"

"Cậu đến cùng vẫn còn vợ còn con, còn có gia đình, muốn vợ con ly tán, một đời làm anh trai tốt, làm con trai tốt sao?"

Chủ nhà hàng hỏi từng câu một, câu cuối cùng còn mang theo chút châm chọc.

"Kiến Quốc, tôi không có cách nào cho cậu lời khuyên, cái này chỉ có thể do cậu tự quyết định, tương lại là của cậu. Còn có, một khi đã đưa ra quyết định, cũng đừng hối hận, cũng không được do dự, thái độ phải dứt khoát."

Điện thoại bị cúp lúc nào, Tưởng Kiến Quốc cũng không còn quan tâm, hắn đang nghĩ lại từng vấn đề, một câu vợ con ly tán cũng lần lượt xuất hiện trong đầu hắn.

Hai mắt hắn đỏ hoe đau khổ nhắm lại, đợi mở mắt lần nữa, trong mắt là trong veo và kiên định.

-

Đêm đến gần, Ân Âm đưa hai đứa nhỏ tới tiệm kế bên ăn cơm, trở về liền để Tưởng Du phụ đạo Tiểu Bảo làm bài tập.

Cô ngồi trên ghế sa lon xoa xoa lông mày, cô thấy có chút mệt mỏi.

Gần tháng 9, các học sinh lớp 10 ở chỗ cô bắt đầu đi học lại, Ân Âm là giáo viên dạy ngữ văn lớp 10, sắp tới cũng phải trở về trường dạy học.

Gấn đây vô luận là hai đứa trẻ, cô và Tưởng Kiến Quốc cũng rất bận rộn, đến mức cô liền quên kiếp trước cũng có việc bà Tưởng đến thành phố S.

Đời trước bà Tưởng cũng mang theo Kim Bảo tìm tới thành phố S, nguyên chủ không thích bà, nên cũng không muốn cho bọn họ ở trong nhà, mà nguyên chủ cũng không có quyết đoán như Ân Âm, Tưởng Kiến Quốc cũng không có Ân Âm chỉ điểm.

Cho nên bà Tưởng ở lại, Tưởng Kiến Quốc bất đắc dĩ phải đi vay tiền cho bà Tưởng, đem Kim Bảo đến học ở tiểu học tư nhân.

Nhưng con gái ruột của mình Tưởng Chiêu Đệ lại phải bỏ học, vào nhà máy sản xuất nội y làm việc.

Thẳng đến khi Tưởng Kim Bảo tại trường nháo ra chuyện, bà Tưởng mới đem hắn dạy dỗ một lần, bọn họ mới rời thành phố S. Mà Tưởng Kiến Quốc và nguyên chủ tình cảm bắt đầu lãnh nhạt cùng từ lúc bà Tưởng vào ở trong nhà.

"Mẹ ơi, uống nước." Tưởng Du rót một ly nước đưa cho nàng.

Ân Âm nhận lấy, vuốt tóc cô.

Tưởng Du nhìn thoáng qua em trai, thấy cậu nhìn về phía bên này, lại xoay đầu, nhỏ giọng thấp thỏm hỏi Ân Âm: "Mẹ ơi, ba ba không cần chúng ta nữa sao?"

Ân Âm sửng sốt một chút, nhìn cô bé trong mắt hiện lên bất an, không khỏi nắm chặt cái ly trong tay, đem ly nước để xuống, kéo nàng đến bên mình ngồi xuống.

"Vấn đề này, mẹ tạm thời không thể trả lời. Mẹ chỉ có thể nói cho con biết là, nhà chúng ta xảy ra chút mâu thuẫn, ba  ba cần một chút thời gian để suy nghĩ rõ ràng. Nhưng bất luận thế nào, ba ba đều rất yêu con và Tiểu Bảo."

Đúng vậy, dù có như thế nào, Tưởng Kiến Quốc vẫn rất yêu hai đứa nhỏ.

Hết chương 27.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s  vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Chương 28.

Tưởng Du cái hiểu cái không gật đầu, cô không biết rõ, bất quá mẹ nói là ba ba thương bọn họ, cái này làm lòng cô có chút an tâm.

"Con đi tắm đi, một chút liền đi ngủ." Ân Âm vỗ vỗ vai nàng.

"Dạ."

Tưởng Du cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, bởi vì có Ân Âm cho dù ở khách sạn lạ lẫm, Tưởng Du cũng không cảm thấy sợ hãi, bất quá nếu có ba ba ở đây thì tốt hơn.

Đợi đến lúc Tưởng Du tắm rửa xong đi ra, liền thấy mẹ đang đứng ở ban công.

"Mẹ ơi, trời mưa rồi?" Cô tiến tới ban công nhìn, bên ngoài từng hạt mưa rơi tí tách, còn có khuynh hướng ngày càng lớn.

"Được rồi, chúng ta đi vào thôi."

Ân Âm lại dẫn Tiểu Bảo đi tắm, chờ đến lúc cô tắm cho mình xong đi ra, bên ngoài trời đã mưa tầm tã.

Một nhà ba người đang chuẩn bị đi ngủ, cửa phòng đột nhiên bị gõ.

Ân Âm có chút cảnh giác, đã giờ này mà ai còn đến?

"Vợ ơi, là anh."

Nghe được giọng nói quen thuộc, Ân Âm thân thể có chút cứng đờ mở cửa ra.

Ngoài cửa, một người đàn ông toàn thân ướt sũng, vẻ mặt ủy khuất giống như một con cúm bị chủ nhân vứt bỏ.

Nhìn bộ dáng đáng thương như vậy trái tim Ân Âm tự nhiên bị túm chặt.

Giọng nói hắn khàn khàn, lộ ra ủy khuất: "Vợ ơi, em cùng con không cần anh nữa sao?"

"Anh làm sao biết chỗ này, còn biến thành bộ dạng này, không biết mặc áo mưa hay mang dù che sao?" Ân Âm xụ mặt.

"Anh đi từng khách sạn tìm, có chút nóng nảy nên không chú ý." Hắn có chút lo lắng bất an.

Ân Âm khẽ thở dài một cái, cuối cùng vẫn là mềm lòng: "Vào đi."

"Ba ba." Hai đứa nhỏ vốn đang có chút buồn ngủ nhìn thấy Tưởng Kiến Quốc liền lấy lại tinh thần, lập tức lao về phía hắn gọi.

"Tiểu Du, Tiểu Bảo." Tưởng Kiến Quốc gương mặt chất phác lộ ra nụ cười ngốc nghếch, "hai đứa đừng tới đây, trên người ba ba ướt nhẹp à."

"Nếu anh không muốn bị bệnh liền nhanh đi tắm nước nóng." Ân Âm gọi nhân viên phục vụ lấy một áo choàng tắm nam.

"Được, đều nghe theo vợ." Tưởng Kiến Quốc nhếch miệng cười, bộ dáng muốn bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu ngốc.

Đợi đến lúc Tưởng Kiến Quốc tắm rửa xong đi ra, hai đứa nhỏ đã ngủ.

Hai nhóc con làm việc và nghỉ ngơi rất quy củ, đến giờ liền ngủ.

Tưởng Kiến Quốc nhìn hai đứa ở trên giường ngủ say sưa, ánh mắt trở nên mềm mại.

"Vợ à, chúng ta đi ngủ đi." Tưởng Kiến Quốc có chút lấy lòng đem Ân Âm kéo đến bên người của mình.

Ân Âm nhíu mày nhìn hắn, thái độ nhàn nhạt nói: "Anh cũng không có cái gì để nói em?"

Tưởng Kiến Quốc có chút run lên, ánh mắt dò xét gương mặt thanh tú của vợ, hắn gật đầu: "Có."

Tưởng Kiến Quốc cầm tay cô, bàn tay của hằn rất lớn, tay Ân Âm lập tức bị hắn bao lấy, nhiệy độ nóng hổi liền truyền vào.

"Vợ à, anh đã nghĩ rõ ràng rồi. Đối với anh mà nói, em cùng con mới là quan trọng nhất, anh cũng sẽ không cùng em ly hôn, vô luận như thế nào cũng sẽ không, nếu anh có làm gì sai, em có thể nói, anh sẽ sửa. Về phần mẹ cùng Tưởng Kiến Quân bên kia....."

Hắn dừng một chút, lần nữa mở miệng, giọng điệu kiên định hơn bap giờ hết: "Tưởng Kiến Quân nó đã lớn rồi, cũng có vợ con của mình, anh chỉ là anh trai mà thôi, không có bổn phận chăm sóc cuộc sống cho bọn nó. Anh có thể trợ giúp một chút, nhưng sẽ không dung túng."

"Mẹ vất vả đem anh nuôi lớn, mặc dù bà ấy bất công, tính cách cũng không tốt, nhưn anh thân là con trai, nên phải hiếu thuận với bà. Nhưng đều đó không có nghĩa là bà có thể tác oai tác quái......"

Tưởng Kiến Quốc cùng Ân Âm nói rất nhiều chuyện, nói về quan điểm của hắn về bà Tưởng cùng Tưởng Kiến Quân, nói về những việc tiếp theo cần làm, và tương lai sẽ như thế nào.

Hết chương 28.

ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ❤❤❤