Xuyên Nhanh Trở Thành Bà Mẹ Tốt

Chương 303




Có một đám trẻ con, trong đôi mắt của chúng là ánh sáng lấp lánh như những ngôi sao xa xôi, nó cô độc mà sáng ngời, chúng không điếc nhưng không bao giờ giao tiếp với mọi người, chúng sống trong thế giới riêng của mình, chúng có một cái tên rất đẹp: Children of the Stars¹.

[¹] Children of the Stars là một bộ phim tài liệu năm 2007 về trẻ em mắc chứng tự kỷ (tiếng trung:自閉症) ở Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa. Nó được sản xuất bởi Alexander Haase và do Rob Aspey đạo diễn.

Tiêu đề là bản dịch tiếng Anh của cụm từ "星星的孩子" (bính âm: Xīngxīng -de háizi. nghĩa đen là "những đứa trẻ của ngôi sao, những đứa con của những ngôi sao"), một cụm từ được sử dụng ở Đài Loan để mô tả trẻ em mắc chứng tự kỷ.

-

Những đứa trẻ của ngôi sao, đó là trẻ tự kỷ. Tự kỷ hay còn gọi là bệnh tự kỷ.

Thế giới rộng lớn như vậy, mỗi con người đều không giống nhau, có cao có thấp, có béo có gầy, có người hoạt bát vui vẻ có người nhút nhát ngại ngùng, và có một nhóm người, bọn họ mắc chứng tự kỷ, họ hơi khác với chúng ta, họ sống cùng chúng ta trong hàng ngàn thế giới này. Cho chúng ta nhìn thấy sự khác biệt của nhau, cũng tôn trọng sự khác biệt của nhau, để chúng ta sống cùng nhau trong một thế giới. —— Lời dẫn.

-

Khoa tâm thần và tâm lý học của bệnh viện trực thuộc tuyến ba ở Đế Đô.

Trong phòng khám, trước bàn máy vi tính có một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng khoảng bốn mươi tuổi đeo kính cận, cầm một bản báo cáo trên tay và đang nói cái gì đó.

Trước mặt ông là một phụ nữ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.

Cô gái mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, tôn lên dáng người yểu điệu tinh tế, mái tóc dài đến eo, mượt mà như thác nước, ngũ quan vừa dịu dàng vừa xinh đẹp, đôi mắt hạnh như chứa đầy nước mùa thu. Cô giống như một bức tranh thủy mặc mờ ảo, lại giống như mỹ nhân Giang Nam thời cổ đại.

Lúc này trên mặt cô là vẻ khiếp sợ cùng bi thương.

Trên chiếc ghế cách bọn họ khoảng một mét, có cậu bé khoảng ba bốn tuổi đang ngồi, cậu bé mặc áo thun, quần yếm màu xanh, mái tóc đen xoăn tự nhiên, lộ ra một đôi tai trắng nõn nhỏ nhắn.

Bởi vì cúi đầu xuống nên không thể thấy rõ dung mạo của cậu bé, chỉ có thể nhìn thấy lông mi dài vểnh lên giống như cánh bướm, thỉnh thoảng còn động đậy.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên cánh tay trắng nõn của cậu bé có mấy chỗ bị dán băng cá nhân, cậu bé cầm một quả cầu thủy tinh nhiều màu sắc trong tay, toàn bộ quá trình chỉ yên lặng nhìn mà không nói một lời.

Quả cầu thủy tinh tản ra ánh sáng rực rỡ, cậu bé vươn ngón tay trắng nõn tới gần nó, giống như muốn bắt lấy ánh sáng đang tỏa ra kia.

Cậu bé lặng lẽ nhìn, như thể cô lập tất cả mọi thứ bên ngoài và sống trong thế giới của riêng mình.

Bên kia, bác sĩ Lâm kết luận: — "...vì vậy, từ báo cáo và các xét nghiệm trước đó thì Cố Gia Mộc đang mắc chứng tự kỷ".

Ba chữ tự kỷ vừa vang lên, cơ thể của Ân Âm lập tức run rẩy.

Cô quay đầu nhìn về phía Cố Gia Mộc cách đó không xa, rõ ràng khoảng cách gần như thế, chỉ có hơn một mét, đi hai bước là có thể ôm cậu bé vào lòng. Nhưng trong giờ phút này cô cách thằng bé rất xa, xa đến nỗi hai người giống như ở hai thế giới khác nhau, cô không đến được thế giới của cậu bé, mà cậu bé cũng ngăn cách mọi người, không ai có thể tới gần.

Thế giới của cậu bé giống như bị khóa lại, cô không thể tìm thấy chìa khóa để mở thế giới đó ra.

Ân Âm che miệng lại, cổ họng cô nghẹn ngào, trong đôi mắt hạnh toàn là nước mắt, cô cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.

Nhìn thấy Ân Âm khóc thì bác sĩ Lâm chỉ biết thở dài, từ sau khi làm bác sĩ ông đã thấy nhiều bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân khóc, từ sự cảm thán ban đầu cho đến sự bình tĩnh không sợ hãi như hiện tại.

Có một số chuyện đã xảy ra thì không thể ngăn cản được.

Cuối cùng bác sĩ Lâm chỉ có thể đưa cho Ân Âm một tờ khăn giấy, ông nói: — "Tình huống này của Cố Gia Mộc xem như có hơi nghiêm trọng, kỳ thật nếu có thể phát hiện trước ba tuổi thì hiệu quả trị liệu sẽ tốt hơn, đương nhiên hiện tại cũng có thể từ từ trị liệu, chỉ là phụ huynh cần phải kiên nhẫn mới được".