Xuyên Nhanh: Vai Ác Nam Thần Đừng Hắc Hóa

Chương 22: ôn nhu phúc hắc thụ & hắc đạo hậm hực công (20)




Editor: Cá Trèo Cây
Beta: Hy
***
Mặt trời mọc trên bầu trời màu lam nhạt, cơn gió buổi sớm nhẹ nhàng thổi qua những hàng cây, mái nhà và con đường.
Trên đường, xe đi lại nườm nượp, một thiếu nữ mặc áo thun màu xanh nhạt đang liều mạng mà đạp xe.
Trên trán thiếu nữ vương những giọt mồ hôi thật nhỏ, tóc dài buộc đuôi ngựa phiêu theo lực đạp xe trên đường.
Quần áo trên người thiếu nữ do giặt quá nhiều dẫn đến phai màu trắng bệch, xe đạp có rất nhiều vị trí đều bị tróc da rỉ sắt, nhưng cô cũng không vì gia cảnh bần hàn mà sinh ra tự ti, ngược lại trên mặt tràn đầy sức sống tự tin.
Thiếu nữ này chính là nữ chủ Lưu Li Mông.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, từ hôm nay trở đi Lưu Li Mông chính là một học sinh cấp ba. Chỉ là bởi vì buổi sáng làm việc đã làm trì hoãn một ít thời gian, cho nên cô cũng chưa kịp ăn bữa sáng, đạp xe như bay về phía trường học.
"A a! Ngày đầu tiên đi học tuyệt đối không thể đến muộn! Cố lên cố lên!" Cảm thấy ngồi đạp xe thì chậm, Lưu Li Mông dùng sức nắm chặt đầu xe, trực tiếp đứng thẳng lên dùng sức đạp.
Mặc dù hôm nay là ngày đầu tiên đi học cấp ba, nhưng cô đã vô cùng quen thuộc với đường đến trường.
Bởi vì sợ lúc khai giảng lạc đường nên khi nghỉ hè rảnh rỗi Lưu Li Mông đều đạp xe đến trường học để quen thuộc đường đi.
Trong lúc nữ chủ Lưu Li Mông đang nỗ lực đạp xe đến trường học như bay, Diệp Mộ Sanh cùng Chu Lạc Ly đang ngồi trên xe ô tô đến trường học.
Trong xe hơi, Tiết quản gia ngồi ở trên ghế điều khiển lái xe, Diệp Mộ Sanh cùng Chu Lạc Ly ngồi ở ghế sau.
Diệp Mộ Sanh vẫn ấm áp như gió, con ngươi thanh triệt lúc nào cũng đều mang theo một chút ý cười.
Mà Chu Lạc Ly tóc màu đen đã được cắt ngắn, màu da vẫn tái nhợt như cũ, u buồn trên mặt cũng chưa tan biến, nhưng cả người rõ ràng có tinh thần hơn rất nhiều.
Chu Lạc Ly không nói một tiếng gì mà cứ nhìn những chiếc xe ngoài cửa sổ và cảnh sắc thành phố. Vì giảm bớt bầu không khí ngột ngạt, Diệp Mộ Sanh mở miệng tìm đề tài thích hợp phá vỡ trầm mặc.
Nhưng trên cơ bản đều là Tiết quản gia trả lời, Chu Lạc Ly nhiều nhất chỉ là ừ vài tiếng.
Vừa mới bắt đầu Chu Lạc Ly cũng không có ý định tới trường đi học, nhưng lúc gần khai giảng Diệp Mộ Sanh luôn chạy đến Chu gia nói thầm bên tai hắn, nói trường học tốt như thế nào, muốn hắn đi ra ngoài thấu đạt phong trần gì đó.
Người Chu gia cũng cảm thấy việc trở lại trường học đối với Chu Lạc Ly rất có lợi, vì thế liền muốn nhờ Diệp Mộ Sanh giúp đỡ hắn. Chu gia tài trợ số tiền lớn cho trường học, Chu Lạc Ly không cần tham gia kì thi khảo sát trực tiếp học cùng lớp Diệp Mộ Sanh.
Cậu liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chu Lạc Ly, Diệp Mộ Sanh cong môi mỏng lên, mỉm cười, để sát vào Chu Lạc Ly, nói nhỏ bên tai hắn: "Anh nhìn mọi người trên đường xem, có người mang cặp sách đi học, có người vận động tập thể dục buổi sáng, có người cầm tài liệu đi làm. Những người này dù thân phận không giống nhau, nhưng bọn họ giống nhau ở một điểm đó là đều cố gắng nỗ lực cho một ngày mới."
"Ừm." Đưa mắt nhìn xa về phía thanh niên cơ bắp đang vận động tập thể dục buổi sáng, con ngươi bình đạm của Chu Lạc Ly hiện lên một tia hâm mộ.
"Quá khứ đều cho nó qua đi, quan trọng là hôm nay, ngày mai. Hôm nay vừa lúc là ngày đầu tiên đi học, không bằng coi hôm nay như khởi đầu mới đi, nỗ lực phấn đấu vượt qua." Diệp Mộ Sanh tiếp tục nói.
Xe không ngừng đi về phía trước, thanh niên tập thể dục buổi sáng kia dần dần rời xa khỏi tầm mắt Chu Lạc Ly, hắn liền xoay người nhìn về phía Diệp Mộ Sanh.
Hai người ngồi rất gần nhau, bởi vậy thời khắc Chu Lạc Ly xoay người, cánh mũi hai người trực tiếp va chạm, thiếu chút nữa thì chạm môi.