Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 231: Tinh tế (5)




Cẩm Vinh cuối cùng nể mặt Lê Quân Diệu là anh trai ruột nguyên chủ, từ bỏ ý định đánh hắn một trận, nghênh ngang rời khỏi biệt thự, dùng phi thuyền đã đồng hành cũng với mình suốt hai tháng kia.

_____

Đồng hồ sinh học của Lê Quân Diệu rất đúng giờ, tỉnh dậy, mặc xong quần áo, xuống lầu, "Cẩm Vinh, chúng ta phải đi."

Phi thuyền của Lê gia đã đến rồi.

Vậy mà chẳng có ai trả lời, chỉ thấy người máy quản gia đi đến "Lêu —— lêu lêu lêu lêu ——"5

Lê Quân Diệu: "......" Đây là ngôn ngữ của tinh khu nào vậy?1

______

Lê gia.

Cô gái mặc quân trang giáo phục của Liên Bang, gương mặt xinh đẹp mà mười phần lạnh lùng, lúc này ôm khuỷu tay, mày nhíu lại, "Cẩm Vinh muốn tiếp tục đi du lịch?"

Nói chuyện không phải ai khác ngoài muội muội Lê Quân Diệu, trưởng nữ Lê gia Lê Chi Du, cũng là một thiên tài khiến Lê gia kiêu ngạo.

Lê Quân Diệu có lẽ là vừa cùng phụ thân tổ phụ gặp mặt, ngữ khí có chút mỏi mệt, dựa vào sô pha, "Anh nghĩ là như vậy"

"Vậy thì không ổn rồi." Lê Chi Du thở dài.

Lê Quân Diệu đang nghi hoặc thì Lê Chi Du đưa qua máy tính bảng, trên màn hình là treo thưởng nhiệm vụ mới nhất ở chợ đen, giá trị một trăm triệu tinh tệ.

Mà nhiệm vụ, chính là muốn đầu của Lê Cẩm Vinh.

Bên trên có đầy đủ tư liệu từ ảnh chụp, tuổi tác đến thể năng, tinh thần lực của Lê Cẩm Vinh thời gian công bố nhiệm vụ đã là hai ngày trước, cũng chính là ngày mà Lê Quân Diệu tính toán mang Cẩm Vinh về.

Lê Quân Diệu tức giận, cũng đoán được người tuyên bố nhiệm vụ là ai, "Hạ gia làm đúng không."

Lê Chi Du hơi hơi gật gật đầu, "Tổ phụ cùng phụ thân cũng là nghĩ như vậy."

"Bọn họ làm sao dám, sự tình không phải đã kết thúc hay sao?" Lê Quân Diệu nhịn không được phẫn nộ nói.

Lê Chi Du nghiêm mặt, "Hạ gia không tự mình ra mặt, bọn họ có thể biện hộ treo thường xuất hiện ở trên chợ đen, mà chợ đen cũng có quy củ của nó, không tiết lộ giao dịch, cũng không thể hoàn lại giao dịch."

Hạ gia không dám đối phó quái vật khổng lồ Lê gia, nhưng nếu là hy sinh một bộ phận, vì ái nữ báo thù, hạ hội trưởng bí mật treo thưởng, mượn đao giết người.

Chỉ cần Lê gia tra không có bằng chứng Hạ gia tuyên bố nhiệm vụ, Hạ hội trưởng cũng không cần giải thích.

Chợ đen nơi trắng đen lẫn lộn, để một sát thủ đi giết một đứa trẻ con, cũng chẳng phải nhân lài Lê gia coi trọng, mà có thể nhận được nhiều tiền thưởng như vậy, Lê Quân Diệu có thể tưởng tượng được sẽ có bao nhiêu kẻ ngo ngoe rục rịch.

"Đây là Hạ gia khiêu khích Lê gia, tổ phụ sẽ không để yên." Lê Chi Du ánh mắt lãnh lệ nói.

Lê Quân Diệu chú ý tới lời nói của Lê Chi Du toàn là lo lắng cho Lê gia, không khỏi nói, "Em không lo cho Cẩm Vinh chút nào sao?"

Lê Chi Du nhíu nhíu mày, "Không phải là em không lo, nhưng nếu nó ngoan ngoãn trở về thì mọi việc đã chẳng như vậy."

Đây hẳn cũng là suy nghĩ của đại bộ phần người Lê gia, nếu Lê Cẩm Vinh ngoan ngoãn trở lại trung tâm tinh khu, trở lại lê gia, có Lê gia che chở, cho dù thích khách xuất sắc nhất Liên bang cũng chưa chắc dám động thủ.

Nhưng không, nàng bác bỏ phụ thân nàng, thậm chí bác bỏ quyền uy của Lê gia, không thèm đếm xỉa đến mặt mũi tổ phụ Lê Nguyên Dã, trốn khỏi biệt thự, tránh thoát các thiết bị theo dõi, chẳng rõ là tùy hứng đi đâu.

Lê gia chưa từng có kẻ khác người như vậy, cho dù là Lê Quân Diệu, Lê Chi Du.

Lê Chi Du cũng kinh ngạc với mức độ to gan lớn mật của em gái, Lê Cẩm Vinh trong trí nhớ của nàng là một người chẳng có mấy cảm giác tồn tại. Nàng cũng Lê Quân Diệu luôn bận rộn huấn luyện, chẳng có mấy thời gian ở cùng em gái út, chỉ nhớ mặc dù thiên phú em gái không cao, nhưng vẫn là thực nghe lời phụ thân.

Giọng nói của nàng cũng thoáng mềm đi, "Phụ thân sẽ không mặc kệ không quản, đã hạ mệnh lệnh an bài cảnh vệ ở bến cảng của các đại tinh cầu, tìm kiếm Cẩm Vinh, Lê gia chắc chắn sẽ tìm được nó trước, đem người bình an trở về."

Lê Quân Diệu lại nhớ tới cuộc trò chuyện đêm đó của hắn và Cẩm Vinh.

Lê gia, còn có Hạ gia, thật sự có thể dễ dàng như vậy tìm được Lê Cẩm Vinh?

......

Khu Á Thụ, Nhà Trắng,

Aino nhìn thấy nhiệm vụ trao thưởng một trăm triệu đơn vị tiền tệ, ảnh chụp cũng là một gương mặt rất quen mắt, con mắt lam nhạt hẹp lại, thì ra là người Lê gia.

Cái tên cũng y hệt, không khó để suy luận, chỉ là người này ở Lê gia cũng không nghe nói nhiều cho lắm.

Thủ hạ lên tiếng hỏi, "Aino nhiệm vụ này, chúng ta tuyên bố không?"

Aino hỏi ngược lại, "Sao lại không tuyên, đã làm việc vì đồng tiền, hai bên có thù hận ra sao cũng chẳng liên quan đến chúng ta, cứ làm tốt việc của mình là được."

Hơn nữa Aino cảm thấy, nàng sẽ lại đến, đối phương cũng không phải loại mặc cho người khác bắt nạy.

Thủ hạ lại hỏi, "Nhưng mà kỳ quái, nhiệm vụ ghi Lê Cẩm Vinh chỉ xếp ở hạng B."

Mà thực lực ngày hôm ấy cô ta biểu hiện hoàn toàn không phải cấp B, nói ra chỉ sợ cũng chẳng ai tin.

Aino cười khẽ một tiếng, "Ai biết, mỗi người đều có bí mật của riêng mình."

Nhưng những thứ này Aino lại không phải thực để ý,

Nói không chừng còn có thể xem một hồi trò hay, phải biết rằng hành động của Lê Cẩm Vinh ở Nhà Trắng ngày đó chưa hề truyền ra ngoài, nếu chỉ nhìn nhiệm vụ săn đầu một đứa bé Lê gia có tinh thần lực cấp B, hẳn sẽ có nhiều người động tâm.

Để tránh chọn phải một vị cường giả, hoặc là nói tránh mất đi cơ hội buôn bán với Lê Cẩm Vinh sau này, Aino lý trì từ bỏ ý tưởng bán ra ngoài video có quay cảnh Lê Cẩm Vinh đánh nhau ở Nhà Trắng ra ngoài.

Phán đoán của Aino không sai, rất sát thủ cùng lính đánh thuê ở tinh tế theo dõi nhiệm vụ này, tiền thưởng truy nã cao như vậy cũng là vì thân phận Lê gia, càng đáng chú ý hơn là vị tiểu thư dòng chính Lê gia này đang du lịch Tinh Hải, đối với họ chính là cơ hội xuống tay tốt nhất.

Chờ đến khi Lê Cẩm Vinh trở lại trung tâm tinh khu Liên Bang, nơi vô số quân đội Lê gia đóng quân, trừ khi là gan to tày trời, chẳng có ai ám sát được cô ta.

Chợ đen bị phần thưởng một trăm triệu tinh tệ kích động, bên kia Lê gia cũng không ngừng tìm kiếm tung tích Lê Cẩm Vinh, nhưng khiến người kinh ngạc chính là vòng qua vòng lại, bọn họ chẳng thu hoạch được gì cả.

Giải thưởng vẫn được treo ở đó, vô cùng bắt mắt mà lại chẳng có ai đến nhận, Lê Cẩm Vinh giống như đã tan biến vào hư không, vô tung vô tích.

Khả năng duy nhất còn lại chính là, Lê Cẩm Vinh căn bản không dừng lại ở một tinh cầu nào, cũng không sử dụng thẻ căn cước hay thẻ ngân hàng có thể làm lộ tin tức.

Đến nửa tháng sau, khi trường học liên bang khai giảng, Lê Quân Diệu vẫn chưa có được tin tức mới về em gái.

Bất quá cũng thoáng an tâm, không có tin tức so với tin tức xấu đã là tốt lắm rồi.

Lê Diễm thượng tướng cùng phụ thân Lê Nguyên Dã lão tướng quân bắt đầu động thủ với Hạ gia, vì ổn định kinh tế ở tinh tế Liên Bang bọn họ không thể động vào cả thương hội Hạ thị, nhưng Hạ thương hội không đồng nghĩa với một cá nhân là Hạ hội trưởng.

Ai bảo lần này Hạ gia dẫm lên thể diện của bọn họ, chẳng mấy nữa, hạ hội trưởng liền sẽ biết hắn đã làm ra chuyện ngu xuẩn đến mức nào.

Quân đội mới là thế lực mạnh mẽ nhất tinh tế Liên Bang, không phải Lê gia có thể khiêu khích.

Làm hai người họ bất ngờ hơn chính là, Lê Cẩm Vinh có thể biến mất lâu như vậy, làm bọn họ tìm không thấy, lúc mà Lê Quân Diệu nói Cẩm Vinh muốn tiếp tục hành trình của nàng, hai người đều không để trong lòng.

Nhưng hiện tại xem ra, tựa hồ không phải lời nói dối.

Lê Diễm có phần để ý tiểu nữ nhi, càng thêm lo lắng, so sánh với giải thưởng treo ở chợ đen, Tinh Hải tiềm tàng vô số hiểm nguy, vô số sinh vật có tính công kích, cùng với hiểm họa khó lường như hố đen.

Cho dù là quân đội, mỗi năm vẫn có vô số phi thuyền ra ngoài chấp hành nhiệm vụ chẳng thể trở lại, càng có vô số vì thám hiểm khai phá tinh cầu mà phải bỏ mạng.

Tổ phụ Lê Nguyên Dã hiển nhiên bình tĩnh hơn nhiều, mang thâm ý nói, "Đây là lựa chọn của chính nó, hậu quả nó cũng phải tự mình gánh vác."

Đứa cháu gái này, một loạt hành động sau khi trượt báo danh trường học Liên bang, đều làm hắn cảm thấy ngoài ý muốn. Đến tột cùng là tùy hứng, haylà lòng mang mộng tưởng, còn cần một đáp án.

Nếu nàng thật sự có thể sống sót một mình ở Tinh Hải, cho dù không đi lên con đường của người Lê gia, cũng không có vấn đề gì.

______

Cẩm Vinh đích xác thả phi thuyền trôi tự do giữa Tinh Hải, lưu lạc đến tận Hắc động, cũng may người không có việc gì, còn phi thuyền thì bị giã cho tàn tạ.1

Luận khả năng chịu đựng, có vẻ Cẩm Vinh còn nhỉnh hơn phi thuyền một chút, nhưng đi du lịch cũng chẳng thể dùng hai chân mà đi được, phải có phi thuyền mới là đúng bài đúng bản.

Cho nên Cẩm Vinh - không hề biết cái đầu mình bị treo thưởng một trăm triệu tinh tệ tại chợ đen, tìm tạm một tiểu tinh cầu mà đáp xuống.

Cẩm Vinh cũng không biết đây là nơi nào, phi thuyền đáp xuống ở một khu vực hoang vu không bóng người, cảm giác duy nhất chính là quặng khoáng sản ở đây rất màu mỡ.

Tùy tiện đáp xuống, Cẩm Vinh cảm thấy bằng cái dáng vẻ tàn tạ như sắp bung ra của phi thuyền này, sẽ chẳng có ai thèm để mắt đến nó. Rồi lại bằng vận khí chọn một phương hướng mà đi.

Ở quán rượu nhỏ,

Tinh Tế có vài đại Tinh Hệ, vài chục tinh khu, còn có mấy ngàn tinh cầu lớn nhỏ với trình độ phát triển không giống nhau, có nơi tiến tiến, có nơi lạc hậu. Tiểu tửu quán này tương đối quạnh quẽ, ngày thường chỉ có vài khách quen, đôi khi là khách qua đường.

Tính ra hôm nay tửu quán có vài phần náo nhiệt, lão bản tính ra mình đã bán được nhiều hơn ngày thường ba phần rượu.

Khách khứa mồm năm miệng mười, nghị luận sôi nổi, "Tối hôm qua ông cảm giác được không?"

"Sao lại không, tiếng động lớn như vậy, tôi thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hết hồn không à"

"Hình như là động tĩnh gần Hắc Động."

"Cảnh vệ chắc sẽ đến điều tra nhanh thôi."

Người ở tinh cầu này đối với những động tĩnh lạ từ Hắc Động tập mãi thành quen, người có tiền có địa vị đương nhiên sẽ không ở lại mảnh đất nguy hiểm này.

Nhưng Hắc Động lại khiến nguyên tố hình thành khoáng sản ở nơi này đặc biệt nồng đậm. Vì vậy hơn nửa cư dân ở lại đều là vì làm việc trong hầm mỏ. Suy nghĩ lại, động tĩnh lớn như hôm qua cũng là hiếm thấy, không khỏi khiến người suy đoán.

Cửa đột nhiên bị đẩy ra, chuông gió vang lên,

Chủ quán cười ha hả, chào đón vị khách vừa tiến vào, "Chào mừng quý khách."

Người vừa bước vào chính là Cẩm Vinh, đi một đoạn đường thật dài, nhìn chung quanh cũng đã phát hiện thì ra mình rớt xuống một khu vực khai thác khoáng sản.

"Chủ quán cho một ly." Cẩm Vinh nhìn trên thực đơn trên tường, chỉ vào một dòng chữ.

Tửu quán lão bản nói, "Được, chờ một lát."

Khách trong tiệm cũng chỉ có Cẩm Vinh là gương mặt xa lạ, bọn họ nhìn một cái rồi rất nhanh lại chẳng để ý nữa, tiếp tục nói chuyện phiếm.

Sinh hoạt bình yên của bọn họ ở đây làm bọn họ chẳng có tâm mà để ý đến thân phận Cẩm Vinh thân phận, hay là giải thưởng kếch xù treo ở chợ đen.

Ngồi nghe một hồi, Cẩm Vinh bừng tỉnh nhớ tới, hình như động tĩnh ở Hắc Động mà bọn họ nói đến chính là do cô gây ra, lái phi thuyền xuyên qua Hắc Động khó tránh khỏi khiến cho từ trường chung quanh dao động, ảnh hưởng đến tinh cầu này.2

Đầu sỏ gây tội Cẩm Vinh mặt không đổi sắc uống xong rồi một bát lớn, miệng vẫn còn dính bọt, thầm nghĩ tuy là rượu giá rẻ, nhưng so với rượu ở quán bar cũng chẳng có mấy khác biệt.