Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 237: Tinh tế (12)




Nhờ có Lena dạy dỗ, Linh Phách rốt cuộc xây dựng được quan niệm, thường thức cùng giới hạn đạo đức ở mức cơ bản, nhìn qua không khác gì một thiếu niên bình thường.

Giữa Tinh Hải, hằng hà sa số vì sao trôi nổi, lẳng lặng chảy xuôi, vô tận mà cuồn cuộn.

Linh Phách nâng má, mắt mèo chớp chớp mà nhìn ngoài sao trời lộng lẫy mỹ lệ ngoài cửa sổ, thường thường quay đầu lại xem Cẩm Vinh bận rộn đùa nghịch lắp ráp máy móc. Lúc vừa lên phi thuyền, cậu ta sờ s0ạng tò mò khắp nơi mất mấy ngày, sờ chán rồi, Linh Phách chính là cái dạng này.

Có điều Linh Phách một chút cũng không cảm thấy không thú vị, còn rất biết tự tiêu khiển mà mở âm nhạc, đi uống sữa, đi làm bánh, đặc biệt là bánh táo, tuy rằng thường xuyên chân tay vụng về, làm đổ đồ vật, cho quá nhiều đường, cậu tacũng cười hì hì, không hề khổ sở không vui, đương nhiên cũng tuyệt không lãng phí đồ ăn, Cẩm Vinh đường nhiên không chịu ăn bánh táo tiểu đường, toàn vào trong bụng cậu ta.

Trải qua cải tạo gien, có vẻ như Linh Phách còn đạt được khả năng miễn độc tố nhất định.

Cẩm Vinh cũng không cấm cản bất luận điều gì, tùy ý cậu ta, sau khi lên phi thuyền, cô vẫn luôn chuyên tâm với những thứ mà ông thầy hờ để lại cho mình, rất đam mê học tập về máy móc.

Những bảo bối trong hộp đồ dùng Cẩm Vinh đã xem gần hết, đặc biệt là máy móc có sử dụng trí tuệ nhân tạp, Cẩm Vinh cũng có chút ngứa tay, muốn tự mình lắp ráp sáng tạo.1

Bằng không cũng chẳng mất công lộng một đám dụng cụ máy móc tới.

Lúc trước đi hội đấu giá, còn mua được trọn gói combo dụng cụ từ một phòng thí nghiệm, kết quả ngoài ý muốn phát hiện bên trong có một loại tài chất đặc thù.

Cũng may người bán đấu giá không biết hàng, hoặc là nói mặc dù có biết cũng chẳng có tác dụng.

Nếu muốn lắp ráp máy móc, Cẩm Vinh đương nhiên sẽ không làm vớ vẩn.

Thời gian ở Tinh hải trôi rất nhanh, Linh Phách thi thoảng cũng sẽ ngồi xem Cẩm Vinh lắp ráp cái gì, dần dần, đám dụng cụ từ trong tay Cẩm Vinh cũng thành hình một người máy hoàn thiện.

Cẩm Vinh còn dùng thêm mấy ngày cuối cùng, nặn nặn đắp đắp cho nó trở thành một anh trai tóc đen mắt đen, làn da trắng nõn, khá phù hợp với thẩm mỹ Cẩm Vinh, nhìn qua không khác gì người bình thường.

Vô luận là bề ngoài, hay là năng lực, nó cũng đủ hoàn mỹ, nhưng Cẩm Vinh biết, người máy còn thiếu gì, cô đơn thuần chỉ muốn một người máy vâng lời, làm việc hoàn mỹ chuẩn chỉnh sao?

Sau vài phút hội ý với chính mình, Cẩm Vinh vẫn là đem tay ấn lên ngực người máy, nơi đặt trí năng của người máy.2

Ánh sáng xanh ngưng tụ lại ở nơi giao tiếp rồi hoàn toàn đi vào bên trong.

Linh Phách nghiêng nghiêng đầu, con mắt màu hổ phách hơi hơi chớp động, ánh sáng xanh này, hình như cậu ta đã từng nhìn thấy, hơn nữa lần này càng xinh đẹp.

Đến khi đôi mắt đen bắt đầu chớp, Cẩm Vinh biết tác phẩm của mình đã hoàn thành.

Ánh mắt người máy chăm chú nhìn Cẩm Vinh, thời khắc nó có được trí thông minh, nó nhanh chóng tiếp nhận vô số thông tin trong đầu não,

Mà người trước mắt, là người tạo ra nó,

Từ trước đến này, sáng tạo ra sinh mệnh, chỉ có thần

Nó trang trọng quỳ một gối, giọng nói tràn đầy từ tính mà ôn hoà hiền hậu vang lên,

"Xin chào, thần của ta."

......

Đã lâu không nghe thấy cái từ thần này, Cẩm Vinh hơi giật mình, cười xòa rồi vẫy vẫy tay, "Không cần như vậy, gọi ta là thuyền trưởng đi."

Xưng hô giống như Linh Phách,

"Vâng, thuyền trưởng." Người máy không cần nghĩ ngợi mà đáp,

Ánh mắt chuyển hướng đến thiếu niên bên cạnh Cẩm Vinh,

Hắn mỉm cười nói, "Xin chào, Linh Phách."

Đối với nhân loại bình thường, Linh Phách không có bao lớn rõ ràng cảm, ngược lại đối người máy Cẩm Vinh vừa sáng tạo ra, cậu ta có vẻ rất hào hứng, coi như là đồng loại, anh em mà đối đãi.

Mắt mèo lập loè như sao trời xán lạn, "Ngươi kêu gì?"

"Ta là...... Tinh Nghiên." Người máy đẹp trai ôn hòa hữu hảo nói.

Linh Phách con ngươi càng sáng, nhìn phía Cẩm Vinh, "Thuyền trưởng, Tinh Nghiên cũng là Dạ Thần Hào thuyền viên sao?"

"Đương nhiên rồi." Cẩm Vinh ngáp một cái nói, "Hai người tự chơi đi, ta muốn đi ngủ bù, trừ phi thuyền hỏng, đừng có ai gọi ta rời giường."

Có Tinh Nghiên ở đây, cô không cần lo lắng tỉnh lại liền thấy xác mình lạc giữa Tinh Hải, bằng bản lĩnh tên Linh Phách kia, tuyệt đối có thể làm được, luận thực lực, Tinh Nghiên tuyệt đối có thể áp chế được khả năng tìm đường chết vô đối của tên Linh Phách kia.

Nếu nói Linh Phách là nghé con mới sinh, vô sở kị đạn (không sợ bất kỳ điều gì), thì Tinh Nghiên đã có tư duy thành thục, trừ bỏ thể xác ở ngoài, hắn không khác nhân loại một chút nào.

Có thể làm được đến nhường này, Cẩm Vinh cũng không nghĩ tới.

......

Cẩm Vinh một giấc này ngủ đến khá lâu, đại khái ngủ mấy ngày liền,

Ra khỏi phòng, cách lớp vách ngăn trong suốt, Tinh Nghiên đang dạy dỗ Linh Phách chiến đấu.

Linh Phách thực lực tuy mạnh, nhưng kỹ xảo chiến đấu còn rất kém, chỉ biết những thứ bản năng đơn giản nhất, mà Tinh Nghiên có trong đầu bao nhiêu kỹ năng, kiến thức chiến đấu, hoàn toàn có thể dạy dỗ Linh Phách, có chừng mực lại không lưu tình.

Tinh Nghiên nhìn thấy cô, liền tự nhiên mà dừng tay, biểu tình ôn hòa nói, "Thuyền trưởng."

"Thuyền trưởng, ngủ dậy rồi." Linh Phách một thân toàn vết thương, cười lại rất vui vẻ.

Cẩm Vinh gật gật đầu, "Ừm."

Cơm trưa là Tinh Nghiên làm, rất phong phú, so với dịch dinh dưỡng, so với bánh táo bị Linh Phách nghịch đến đường muối lẫn lộn ăn ngon hơn nhiều. Cẩm Vinh lại lần nữa xác định sáng tạo Tinh Nghiên là một lựa chọn vô cùng đúng đắn, còn đem thực đơn mỹ thực đưa thêm vào cho hắn.

Tinh Nghiên không chỉ có dạy dỗ Linh Phách chiến đấu, còn có các loại tri thức về thế giới, tuy rằng mới vừa ra đời không lâu, nhưng so Linh Phách hắn càng hiểu thế giới này vô cùng nguy hiểm, không phải có sức chiến đấu là có thể tồn tại được.

Cẩm Vinh hiểu mục đích của Tinh Nghiên, cho nên cô cũng không nhúng tay, thậm chí vui vẻ nhìn Tinh Nghiên dạy dỗ Linh Phách.

Ngẫu nhiên, Cẩm Vinh cũng sẽ cùng Tinh Nghiên đối luyện, tuy rằng kết quả trước nay đều chỉ có một, nhưng mỗi lần Tinh Nghiên đều có thể từ giữa học được vài thứ.

Linh Phách cũng chỉ có ở bên cạnh nhìn, hắn như dã thú chiến đấu, thật sự dẫn không dậy nổi hứng thú trong lòng Cẩm Vinh. Có Tinh Nghiên cùng Linh Phách, chuyến du lịch không nhàm chán một khắc nào, có khi còn có thể nhìn Tinh Nghiên phạt Linh Phách làm bài tập, mà hình ảnh này khiến tâm tình Cẩm Vinh tăng thêm điều hòa.

Cô tiếp tục nghiên cứu bút ký của Nha Ẩn, thuận tiện đem những suy nghĩ, tâm đắc đều viết lên, mặc kệ đúng hay sai, viết xuống tới lại nói, về sau để lại cho người khác nghiệm chứng.

Tuy rằng là lang thang không có mục tiêu giữa vũ trụ, nhưng Cẩm Vinh một chút cũng không thất vọng Cẩm Vinh, suốt chuyến hành trình, đoàn người đều dừng lại ở những nơi khác nhau. Vũ trụ quá lớn, không giới hạn, không điểm dừng, đầy thú vị, cũng đầy hiểm nguy.6

Cướp bóc tùy thời đều có thể từ hố nào đó trồi lên, những sinh vật nguy hiểm không rõ từ hành tinh nào xuất hiện, này đó những thay đổi thất thường, thậm chí quái dị của vũ trụ, trong mắt Cẩm Vinh xem ra là tràn ngập khiêu chiến k1ch thích.

Chẳng sợ rất ít có người có thể nhìn thấy Dạ Thần Hào, nhưng nó lại càng ngày càng nổi danh, đặc biệt trong chợ đen.

Có người nói chủ nhân Dạ Thần Hào là nam tử trẻ tuổi tóc đen, có người nói là thiếu niên mắt mèo, không ai chắc chắn.

Dạ Thần Hào ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp một ít nhiệm vụ, nhưng nhiều là bởi vì Cẩm Vinh hứng thú, Aino cũng là biết cái này, cho nên càng cung cấp nhiệm vụ huyền bí không người nguyện ý tiếp nhận, đương nhiên giải thưởng cũng phi thường cao.

Những năm gần đây, nguy hiểm nhất thường có thăm dò di tích tinh cầu, có bắt giữ ma thú,

Cùng Aino giao dịch, lĩnh tiền thưởng gì đó, Cẩm Vinh đều chuyển giao cho Tinh Nghiên.

Không sai, Tinh Nghiên hiện tại cũng thành chưởng quản kiêm kế toán của Dạ Thần Hào, còn không bao gồm đầu bếp, huấn luyện chiến đấu cùng thầy giáo dạy học.1

Aino cũng có chút kinh ngạc, hắn không nghĩ tới lại xuất hiện thêm một cường giả hắn nhìn không ra thực lực, tra không rõ bất kỳ thông tin lai lịch nào.

Mà Tinh Nghiên hiển nhiên đủ năng lực để Cẩm Vinh tín nhiệm, rõ ràng là giao dịch lại bị bọn họ biến thành đàm phán, xưa nay tiền tài tối thượng Aino thành công đụng phải đối thủ, mỗi lần đều nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng nhịn không được cũng phải tán thưởng, nếu không phải chủ nhân Dạ Thần Hào là Cẩm Vinh, hắn còn tưởng lén lút thọc gậy bánh xe.

Trừ bỏ các nhiệm vụ ở chợ đen, Tinh Nghiên còn đem Dạ Thần Hào đi thăm dò một số những đồ vật, tư liệu quý giá rồi bán lại cho Nhà Trắng.

Nhà Trắng cũng không ngừng bán tin tình báo, cộng thêm tuyên bố nhiệm vụ treo, thứ tốt bọn họ đương nhiên muốn, không ai có thể phủ nhận Tinh Hải tràn ngập nguy hiểm, nhưng cũng cất giấu vô số tài phú, có thực vật, sinh vật đặc thù, còn có đại lượng tinh thạch.

Mỗi lần như vậy, Tinh Nghiên chút nào sẽ không nhượng bộ chút lợi ích nào, luôn là tận khả năng vì Dạ Thần Hào thu về lợi nhuận lớn nhất.

Aino có đôi khi cũng hoài nghi, Dạ Thần Hào bị ám ảnh với mấy cái chỗ khỉ ho cò gáy này.

Không nghĩ tới mấy thứ này vẫn là bị Tinh Nghiên kiểm qua, xác định Cẩm Vinh cùng Linh Phách đều không cần, với Dạ Thần Hào cũng vô dụng, mới tính bán đi.1

Phế vật cũng còn có giá trị lợi dụng, nhờ Cẩm Vinh, trí tuệ Tinh Nghiên trình độ một chút cũng không thấp, thậm chí có thể khiến 80% người trong tinh tế Liên Bang hổ thẹn.

Nhà Trắng cũng sẽ không lỗ vốn, đồ vật trân quý, có rất nhiều con đường bán đi.

Tinh Nghiên cũng biết điều này, trong lòng tuy rằng tiếc hận lại cũng quá không để ý, nếu không phải Cẩm Vinh chí ở Tinh Hải, chỉ dựa vào Tinh Nghiên là có thể ở tinh tế Liên Bang phát triển thương nghiệp.

Nhưng mà ở Tinh Hải không chỉ có mình Dạ Thần Hào một con thuyền duy nhất, còn có bao nhiêu đoàn đạo tặc, lính đánh thuê, cũng không phải không có kẻ mang theo địch ý đối với Dạ Thần Hào, ngẫu nhiên cũng sẽ nhận trùng nhiệm vụ.

Mà người sinh tồn ở Tinh Hải cũng giống như bản thân nơi này, khó đoán, khó nắm chắc.

Một giây trước có thể dùng thái độ hòa nhã tươi cười đối xử với ngươi như với đồng bạn, ngay sau đó cũng có thể biến thành địch nhân ở sau lưng thọc cho ngươi một đao.

Đám người ghen ghét mơ ước Dạ Thần Hào chưa bao giờ ít, Dạ Thần Hào đắc tội quá nhiều người.

Nhưng cuối cùng kết cục chỉ có một.

Bọn họ thường cho rằng mình đã ước lượng được thực lực của Dạ Thần Hào, nhưng sự thật chứng minh, bọn họ vẫn là xem nhẹ.

Cẩm Vinh cũng chưa từng lo lắng có thể bị người tấn công.

Hiện giờ có thêm Tinh Nghiên, Linh Phách trước nay sống dựa vào trực giác,

Một nhóm ba người.

Bọn họ khiến cho hung danh của Dạ Thần Hào, nhiều lần sống sót hỗn chiến, tập kích, bọn họ nổi danh càng thêm nổi danh.

Điều đáng tiếc duy nhất trong lòng Tinh Nghiên chính là thuyền trưởng mỗi lần chiến nhau ở Tinh Hải đều là một phát bắn nát phi thuyền đối phương,đánh đến mức chỉ còn vụn bã, chiến lợi phẩm gì chứ, nửa miếng ván thuyền không còn.2

Lúc sau, đám lính đánh thuê nhìn Dạ Thần Hào vuốt vuốt con tim nhỏ bé, chủ động tránh đi.