Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 50: Nữ phụ là thanh niên tri thức (Hoàn) (2)




Ngày chính thức phát thông báo khôi phục kì thi đại học, ngày thi ước định một tháng sau, các kênh truyền thông lớn trong nước đều đưa tin chuyện này, thậm chí bí thư chi bộ đều nhận được thư thông báo từ cấp trên, các tri thức trong thôn đều nhanh chóng thức đêm ôn tập sách vở, chuẩn bị thi cử.

Bởi vì còn phải làm việc, bọn họ cũng chỉ có thể thừa dịp tối muộn rảnh rỗi, cùng nhau ôn tập.

Quý Nhã hỏi Cẩm Vinh có muốn cùng đi hay không, bị Cẩm Vinh lấy lý do quá xa mà cự tuyệt, nhưng Quý Nhã ngẫu nhiên cũng tới chỗ Cẩm Vinh, thậm chí vở ghi chép lúc học chung với các thanh niên tri thức khác đến, muốn giúp Cẩm Vinh.

Nhưng mà cùng nhau ôn tập rồi, Quý Nhã mới biết Cẩm Vinh đối với kiến thức vật lý hóa học lý giải vô cùng thấu triệt, tuyệt đối không giới hạn trong trình độ hiểu biết của học sinh cấp ba.

Ngẫm lại cha mẹ Cẩm Vinh cũng đều là phần tử trí thức, Quý Nhã cũng liền thoải mái nhiều, thậm chí không cần Cẩm Vinh nhiều giải thích, mà là bắt đầu khiêm tốn nhờ Cẩm Vinh giảng cho những phần bản thân chưa biết.

"Cẩm Vinh cậu ở lại nơi này, mới thật là lãng phí." Nghe giảng cả một buổi tối xong, Quý Nhã thở dài.

Cẩm Vinh cười cười không nói lời nào, nguyên thân Bối Cẩm Vinh không nhiều học thức như vậy, mà cô, cũng chỉ là bởi vì luân hồi mấy đời, ném xuống lại nhặt lên, quên đi lại học lại.

Mấy quyển sách ôn tập Cẩm Vinh đều học đến thuộc làu, tựa như Quý Nhã nói, cô không dám nói bản thân mình giỏi hơn giáo sư, nhưng mà liền sinh viên cũng làm quá vài lần, nếu là chút kiến thức cao trung này cũng nắm không được, mới khiến người chê cười đâu.

Mà Cẩm Vinh gần đây lại tìm được lạc thú mới, đó chính là dạy dỗ hai đứa cháu nhà Trương gia.

Không biết từ khi nào, cháu trai dì cả Trương gia Hổ Tử cùng cháu gái Nguyên Nguyên liền thích đến chỗ cô chơi, hai đứa trẻ trước kia còn bởi vì Bối Cẩm Vinh lãnh đạm ngạo khí mà sợ hãi không dám tới gần vị tỷ tỷ này, hiện tại phát hiện cho dù đến gần, vị tỷ tỷ này cũng chỉ là cười hài hòa, sẽ không tức giận với bọn họ.

Hổ Tử cùng Nguyên Nguyên thấy cô đọc sách cũng vẻ mặt thèm thuồng chớp chớp mắt, nơi này nào có cái gì gọi là đi học đâu.

Cẩm Vinh liền nói giỡn hỏi, "Muốn cùng tỷ tỷ học đọc sách sao?"

Một đứa mới chín tuổi, một đứa mới sáu tuổi, hai tiểu hài tử ngơ ngác mà gật đầu.

Thấy hai đứa gật đầu, Cẩm Vinh cũng liền vui vẻ cười hòa ái, từ đây bắt đầu dạy hai đứa trẻ học đọc học viết.

Một lần Quý Nhã đến đều thấy, còn trách, "Hiện tại thời gian gấp như vậy, chính mình học còn không hết, dạy bọn chúng làm gì?"

Cẩm Vinh cười cười, "Cũng không gấp."

Quý Nhã thấy Cẩm Vinh học tập cũng không sa sút chút nào, liền không nhiều lời.

Dì cả Trương gia đương nhiên là cũng biết chuyện này, trong lòng vui sướng lại có chút ngượng ngùng, dì cả tuy rằng bất mãn ghét bỏ nhóm thanh niên trí thức vào thôn, nhưng cũng là biết bọn họ thật sự có học thức, ít nhất đều là trình độ cấp ba, phải biết rằng lão sư dạy học trấn trên còn không có tốt nghiệp cấp ba đâu.

Có thể có một cái thanh niên trí thức sắp thi đại học dạy hai cháu trai cháu gái, tuyệt đối so với thầy dạy trên trấn tốt hơn nhiều.

Mệt dì cả lúc trước còn bởi vì Hạ Cửu, chèn ép Bối Cẩm Vinh, người ta tâm tính tốt không để ý, là bà keo kiệt, dì cả tự càm thấy mình cũng nhìn lầm người, nghĩ nhầm này Bối Cẩm Vinh là cô nương thành phố hư vinh kiều khí.

Chút chèn ép này của dì cả, Cẩm Vinh đích xác không để trong lòng, đều là một ít chuyện vặt, hơn nữa, hơn nữa nơi này dân phong thuần phác, cũng không phải người xấu xa gì, so với thủ đoạn lừa gặt người Cẩm Vinh trước kia kiến thức qua, đều là chút trò trẻ con.

Vì đền bù cũng coi như là nói lời cảm tạ, Dì cả Trương gia buổi tối mang cho Cẩm Vinh mấy cái trừng gà luộc.

Dì cả Trương gia còn có chút đáng tiếc chuyện Cẩm Vinh cùng Hạ Cửu lúc trước, sớm biết rằng Bối Cẩm Vinh phẩm tính con người hiền lành tốt bụng như vậy, dì cả hẳn là tác hợp hai người, chỉ tiếc hữu duyên vô phận.

Cẩm Vinh không biết suy nghĩ của Dì cả Trương gia, cô còn đang ở dạy Hổ Tử cùng Nguyên Nguyên hai đứa.

"Bối tỷ tỷ, đệ viết tốt không!" Hổ Tử mở to đôi mắt mắt, nhấc tay nói.

Dì cả Trương gia nguyên bản là muốn để hai đứa trẻ gọi Cẩm Vinh là lão sư, bị Cẩm Vinh vẫy vẫy tay nói gọi tỷ tỷ là được rồi, cũng chỉ học chút mặt chữ mà thôi.

"Ừm, đều viết đứng rồi." Cẩm Vinh cười tủm tỉm mà lấy ra từ túi ngực một viên kẹo đường, đặt ở trong tay Hổ Tử, sờ sờ đầu hắn, "Đây là khen thưởng."

"Muội cũng rất giỏi." Nguyên Nguyên thấy vậy cũng nhanh chóng mà cầm vở viết đến.

"Nguyên Nguyên cũng đều viết đúng rồi, cũng có thưởng." Cẩm Vinh cũng cho cô bé cho một khối kẹo, nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của tiểu nha đầu.

Nguyên Nguyên cùng Hổ Tử cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy vị bối tỷ tỷ này lấy ra kẹo ngọt, ở trong cảm nhận của bọn họ, Cẩm Vinh chính là một cái tồn tại thần kỳ, cái gì cũng đều có thể biến ra.

"Bối tỷ tỷ sắp phải đi sao?" Lột kẹo đường ra ăn, Hổ Tử ngửa đầu tò mò hỏi, "Bọn họ đều nói, các ca ca tỷ tỷ giống như bối tỷ tỷ đều sắp đi rồi."

"Đúng vậy, tỷ tỷ phải đi." Cẩm Vinh gật gật đầu nói,

"Ở lại nơi này không tốt sao?" Hổ Tử ngây thơ mờ mịt hỏi.

Cẩm Vinh nghiêm túc suy nghĩ một chút, trả lời nhóc con, "Không phải không tốt, chỉ là, chúng ta không nên lưu lại nơi này, thế giới bên ngoài, còn đang chờ đợi."

"Hổ Tử cùng Nguyên Nguyên cũng muốn đi ra ngoài sao? Nhưng lại không muốn rời xa cha mẹ?"

Nhìn đôi mắt sạch sẽ mà hồn nhiên của hai đứa nhỏ, Cẩm Vinh cười. 

"Chờ đến khi trưởng thành, hẳn là nên đi ra bên ngoài nhìn xem, thế giới bên ngoài phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế nào, lưu lại nơi này, không có cơ hội nhìn đâu."

Cẩm Vinh cũng không trông cậy vào hai đứa nhỏ có thể nghe hiểu cái gì, chỉ nói cho bọn họ. "Nhớ kỹ một câu, tri thức thay đổi vận mệnh."

Thật lâu về sau, những lời này cũng vẫn luôn khắc ở trong lòng hai đứa nhỏ, thậm chí, chân chính thay đổi vận mệnh bọn họ.

Nhưng mà, sự kiện chuyển biến nhân sinh nhất đối với đám người trong thôn chính là nghênh đón lần đầu khôi phục thi đại học, 500 vạn thí sinh cả nước đã lâu không quay trở lại ghế nhà trường, ngồi ở trường thi đại học bởi vì đại rung chuyển mà bị phong bế mười mấy năm thi.

Quốc gia đối với lần đầu tiên khôi phục thi đại học sau mười năm hủy bỏ cũng phi thường coi trọng, từ cả nước các nơi bốn phương tám hướng tìm về những giáo viên bị mất việc, tụ tập lại làm đề thi, cũng như tiến hành công tác tổ chức thi và chấm bài thi.

Ngồi trường thi thi đại học, Cẩm Vinh đương nhiên không biết chuyện này, cô ngồi thong dong mà đáp xong các đề mục, ngẫu nhiên có thể cảm nhận được, thí sinh cách đó không xa trên mặt chảy mồ hôi lạnh vì lo lắng, khẩn trương mà trả lời bài thi, mà giám thị lão sư lại là đem từng bình nước có ga nhẹ nhàng đặt ở trên bàn mỗi thí sinh. 

Sau khi giáo viên cả nước nhanh chóng chấm bài, thành tích nhanh chóng được công bố.

Cẩm Vinh thành tích là thủ khoa toàn tỉnh, thành tích không tồi, cũng không quá thu hút ánh mắt người khác, hơn nữa đủ để thi đậu đại học thủ đô Bắc Bình.

Quý Nhã cũng thi đậu cùng trường với Cẩm Vinh, thư thông báo trúng tuyển cùng nhau được phát xuống còn giấy thông hành cho phép trở về quê nhà, ôm tờ giấy mong manh, Quý Nhã vui sướng đến òa khóc.

Cẩm Vinh thu thập hành lý trở về, Dì cả Trương gia cũng lại đây chúc mừng, còn có Hổ Tử cùng nguyên nguyên.

"Tiểu bối, chúc mừng cô." Đây chính là nhóm sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học sau, thi đậu vẫn là đại học tốt nhất cả nước. Ngẫm lại cháu trai cháu gái nhà mình còn được người ta dạy, nói không chừng còn dính chút phúc khí, Dì cả Trương gia liền trong lòng vui rạo rực.

"Bối tỷ tỷ, đệ về sau cũng muốn thi đậu đại học như tỷ tỷ." Hổ Tử thanh âm vang dội đáp, bên cạnh Nguyên Nguyên đầu hai cái bím tóc cũng gật gật, tuy rằng cũng không biết Bắc Bình đại học là cái gì.

"Vậy được, về sau tiểu Hổ tiểu Nguyên cũng tới Bắc Bình, đại học tốt nhất quốc gia chúng ta." Cẩm Vinh sờ sờ đầu hai đứa nhỏ.

Nghe bên ngoài truyền đến thanh âm Quý Nhã, "Cẩm Vinh, hành lý thu thập tốt chưa? Xe sắp tới."

"Nhanh đi thôi." Dì cả Trương gia cười nói.

Cẩm Vinh nhấc rương gỗ nhỏ, liền khỏi Trương gia, thấy được Quý Nhã tràn đầy vui mừng tươi cười.

Còn chưa tới thời gian khai giảng, xe cũng chỉ là đem bọn họ đưa đến tỉnh thành, có chút thanh niên trí thức thi đậu còn muốn ngồi xe lửa về thăm nhà.

Quý Nhã cùng Cẩm Vinh gia đều ở tỉnh thành, cho nên hết một buổi sang, thuận lợi tới tỉnh thành.

Quý Nhã có chút lưu luyến, "Tôi ở Bắc Bình chờ cậu."

Cẩm Vinh cười cười không nói lời nào, hướng lên một chiếc xe khác, Quý Nhã nhẹ nhàng phất phất tay.

Trở lại Bối gia, Cẩm Vinh đối diện gương mặt vui sướng lại phức tạp của người nhà, hơi hơi cong cong khóe miệng, "Chuyện con nói lúc trước, hai người nghĩ kĩ chưa?"

Cẩm Vinh không có đáp lại Quý Nhã là bởi vì cô vốn không tính đi Bắc Bình.

Việc này cô cũng đã nghiêm túc suy xét, thi đậu xong liền có do dự qua, việc vào đại học có phái là tất yếu hay không, chỉ là thi đậu đại học chuyện này đã cũng đủ để cô trở về tỉnh thành, mà tri thức đại học có thể học được, cô có chỉ thừa không thiếu.

Như vậy, đi Bắc Bình còn cần thiết sao?

Đáp án là không.

Dưới điều kiện tình huống cho phép, Cẩm Vinh không ngại nhảy qua một ít bước đi, trực tiếp đạt tới mục đích.

Đứng trước một thời đại rộng mở nhiều cơ hội như vậy, so với làm người đứng xem, Cẩm Vinh càng nguyện ý làm người tham dự, thậm chí thay đổi một ít sự kiện, với tiền đề là cô phải có đủ kiến thức, đủ thực lực.

Vậy mọi chuyện nhất định sẽ rất thú vị, không phải sao?

Hoàn cảnh nông cạn không được thể thỏa mãn, phong bế Cẩm Vinh, đúng lúc rời đi, là vì con đường trở về có thể càng rộng mở, trở về cùng nhau chứng kiến thậm chí trợ giúp quốc gia quật khởi.

Cẩm Vinh nghĩ thông suốt chuyện này, cho nên thư thông báo trúng tuyển Bắc Bình đại học hiện tại với cô mà nói cũng không có giá trị gì, cô không ngại đem chuyện này nói cho người nhà nguyên thân, bọn họ dù sao cũng sẽ biết cách lợi dụng chuyện này, cũng coi như là bồi thường cùng an ủi.

_____

Đêm tối nặng nề,

Cẩm Vinh đã bước lên lan can tàu biển chở khách chạy định kỳ, so với những người ngăn nắp vinh quang " xuất ngoại ", cô chỉ là xa rời quê hương " nhập cư trái phép " mà thôi.

Nhìn thành phố mất rạng trong đêm đen như hũ nút, Cẩm Vinh hít vào một ngụm gió biển đầy mùi muối mằn mặn.

Một hành trình mới lại bắt đầu.