Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu

Chương 35: 35: Địa Hình Hiểm





Hôm nay là ngày thứ ba đoàn người thôn Tiểu Hà chạy trốn.

Nhìn thấy tình hình của nhiều người đi trên đường như thế này, có lẽ bọn họ đã lang thang bên ngoài này một thời gian rồi, chỉ là không biết bọn họ từ đâu đến và muốn đi đâu.

Bánh xe cuồn cuộn đi về phía trước, đao trong tay vẫn chưa được buông lỏng, người già, trẻ con đi ở giữa, hai bên là các thanh niên trai tráng.

Ánh nắng chậm rãi xuất hiện từ phía đông, chỉ trong thoáng chốc mà toàn bộ sắc trời đã rực rỡ hơn rất nhiều.

Mọi người tăng nhanh tốc độ, cả nhà hợp lực đẩy xe để tốc độ nhanh hơn, phải nhanh hơn nữa…
Đợi đến khi đã đi qua đoạn đường rộng này, mọi người đi đến một ngã tư, trước sau trái phải đều là đường đi, ngoại trừ hướng họ mới đi đến thì còn lại ba hướng.

“Nhiều đường như vậy, chúng ta nên chạy đường nào?”

“Đúng vậy, ba hướng, chúng ta nên chạy hướng nào?”
Ban đầu là từ trên núi xuống, tất cả mọi người đều cùng đi về phía trước nên đoàn người của họ cũng đi chung đường với đám đông nhưng đứng ở ngã tư này mới thấy ở mỗi hướng đều có tốp năm tốp ba lưu dân đi với nhau.

Liễu Thuận: “Mọi người đừng sốt ruột! Chúng ta đến Bồ Thành thì đi về phía nam là được.


Trong quyển du ký của Liễu Thuận có ghi chép, vượt qua ngọn núi rồi đi về phía nam chính là Bồ Thành, còn đi theo hướng bắc là kinh thành, mà bây giờ phía trước đoàn người của họ có ba con đường, một hướng còn lại thì Liễu Thuận cũng không biết là đi đến đâu.

Mặt trời mọc ở phía đông, chỉ cần nhìn theo mặt trời thì sẽ có thể phân biệt được phương hướng ngay.

“Chúng ta đi hướng này! Mọi người cẩn thận một chút, tuyệt đối không được để tụt lại phía sau!” Rất nhanh sau đó Liễu Thuận đã tìm được hướng đi.


Đích đến của các lưu dân sau lưng đoàn người của họ không giống nhau nhưng thấy một đoàn người đi hướng nam thì rất nhiều người cũng muốn đi theo, thế là họ bám theo phía sau của đoàn người và giữ khoảng cách hơi xa.

Đoàn người đi về phía nam hơn nửa khắc thì bước vào một khe núi nhỏ, hai bên là sườn núi chập chùng nối tiếp nhau, bề rộng của con đường đi qua cũng chỉ đủ cho một xe đẩy, ánh nắng đã bị hai bên sườn núi che khuất, nhờ vậy mà nhiệt độ mát hơn rất nhiều.

Liễu Nhứ chưa đến khe núi nhưng trong lòng nàng lập tức xuất hiện cảm giác bất an.

Liễu Nhứ nhìn lại, sườn núi hai bên khe núi này không cao lắm, khoảng chừng mười thước.

Con đường trong khe núi này khá hẹp, nếu có người ném đá từ trên xuống thì người đi ở phía dưới cũng không có cách nào trốn được.

Muốn đối phó với con ếch bên dưới đáy khe thì chỉ cần ném một cục đá từ trên xuống, người phía dưới không chết cũng bị thương mà không cần phải trực tiếp xung đột.

“Địa thế này quá nguy hiểm, mọi người phải mau chóng đi qua mới được!” Nhà của Liễu Nhứ đi ở phía sau cùng, muốn nói chuyện với thôn trưởng đang dẫn đường thì phải rống lên mới nghe thấy.