Xuyên Qua Chi Nông Nữ Có Độc

Chương 74: Bát tiên quá hải




Quan Trung nghĩ nghĩ còn nói thêm: “Đúng rồi, còn có Quan Nhị thiếu gia dường như đối họ Lục kia thực thích, dọc theo đường đi không ngừng khuyên tiểu thư. Ta xem tiểu thư tâm tư đã muốn bắt đầu hoạt động. Thiếu gia a, ngài vì sao nhất định làm loại hoá trang này chứ? Ta xem tiểu thư chỉ yêu thích cái loại hình dáng tao nhã bạch diện thư sinh của họ Lục kia, không bằng ngài cũng đổi lại hoá trang đi.”

Tô Trung Thần bất đắc dĩ cười cười: “Đã không tiện sửa lại.” Chẳng qua, hắn mặc dù nói như thế, lời của Quan Trung dù sao cũng nổi lên chút tác dụng, hắn cũng không giống như lúc trước nhàn nhã như vậy, lúc này hắn ngược lại chủ động phân phó: “Ân, ngươi đã những ngày này đi theo bọn họ, đem những gì nhìn được đều nói cho ta biết.” Quan Trung vừa thấy nhà mình thiếu gia rốt cục cũng muốn bắt đầu hành động, tự nhiên là vui sướng vạn phần, liên thanh đáp ứng.

“Đúng rồi, còn có, ta trước nhắc nhở ngươi một câu, không cho phép tự mình làm trái.” Thời điểm Tô Trung Thần nói lời này khó được vẻ mặt nghiêm túc.

Quan Trung vẻ mặt đau khổ thấp giọng oán giận nói: “Công tử của ta, tiểu nhân chính là có mười cái gan cũng không dám a.” Tô Trung Thần vừa lòng cười cười.

Quan Trung lại tiếp theo bổ sung một câu: “Ttiểu nhân không dám, không phải sợ công tử, mà là sợ vị kia thu sau tính toán sổ sách.” Tô Trung Thần nghe vậy mất tự nhiên khụ một tiếng không quan tâm hắn. Quan Trung trên mặt thì mang theo mỉm cười thắng lợi lui ra.

Tô Trung Thần nhiều ngày nay cũng vẫn âm thầm quan sát đến phản ứng của Đồ Tô, Đồ Tô tự ngày ấy cùng Quan Văn nói chuyện một phen xong, tâm tư cũng có chút bắt đầu hoạt động. Hơn nữa gần đây lượng người tới cửa cầu thân so với phía trước còn kém hơn, tâm tình của nàng cũng có chút ác liệt. Nàng bỗng nhiên ý thức được phạm vi chọn chồng của mình lại hẹp như vậy, nhưng không lấy chồng lại dường như không được, trong lòng của nàng thường thường trào ra một cỗ cảm giác vô lực. Cuối cùng dứt khoát làm cho Lâm thị thả ra lời nói đến, đã nói chính mình đã đính thân, hỏi đính là ai? Liên quan gì đến ngươi. Dù sao không phải nhà ngươi. Lâm thị bất đắc dĩ đành phải uyển chuyển đuổi những bà mối này đi. Nhưng nàng cũng càng ngày càng lo lắng, cuối cùng nhịn không được hướng Đồ Tô đề nghị nói: “Không bằng liền đính Tiểu Tô đi. Nương thấy hắn không nhà không người thân, hẳn là cùng đồng ý tới cửa làm con rể. Hắn mặc dù có chút ngốc, nhưng ít ra là một người thành thực, về sau lại có hai ca ca chiếu ứng, nương cũng yên tâm. Lục công tử kia người thì không tồi, nhưng nương càng nghĩ càng bất an. Từ xưa chữ Hiếu nặng như trời, nếu nương hắn thật sự muốn bắt con lập quy củ, con có thể làm sao bây giờ chứ? Biện pháp để nữ nhân làm khó xử nữ nhân rất nhiều.” Lâm thị ăn qua khổ từ Cao thị, tự nhiên là hy vọng nữ nhi không cần giẫm lên vết xe đổ.

Đồ Tô có chút phiền chán thở dài: “Ta còn muốn suy nghĩ, có lẽ là chuyện tuyển tú nữ chỉ là tin vịt thôi.”

Lâm thị vừa nghe, bị hù nhảy dựng, vội nói: “Con cũng đừng tâm tồn may mắn, vạn nhất là thật thì sao? Ta trước kia khi ở nhà mẹ đẻ từng nghe người ta nói, trong huyện chúng ta năm đó cũng có nữ hài tử vào cung, bởi vì nhà mẹ đẻ là nhà người bình thường, không có tiền chuẩn bị, vào cung cũng coi như thô sử nha hoàn, mặc người sai đến sai đi, lúc nào cũng đều lo lắng cho tính mạng. Nhớ ngày đó khi nàng ở nhà cũng là một đóa hoa trong mười dặm bát thôn, ai ngờ vào cung kia mỹ nhân nhiều, sao có thể đến phiên nàng? Nàng làm mười mấy năm thô cung nha đầu, ngay cả góc áo của Hoàng Đế cũng chưa thấy, cha mẹ cũng không có duyên gặp mặt. Về sau sinh bệnh, trong cung cũng không chữa trị cho, sống sờ sờ mà chờ chết…”

Đồ Tô nói: “Ta nghe nói trước khi nữ tử dân gian vào cung phải qua thật nhiều cửa kiểm tra, nếu đến lúc đó thân phạm bệnh nặng gì  đó có phải là có thể miễn không?”

Lâm thị vỗ đùi nói: “Con có thể nghĩ đến, người khác lại không thể nghĩ được sao? Nhưng những cấp trên này có thể dễ lừa gạt sao? Con nói có bệnh, người ta mời thái y trong cung đến xem, nếu là thật sự, lúc này đem ngươi ném tới bãi tha ma đi. Vạn nhất nhìn ra là giả, vậy phiền toái lớn, chẳng những một người tao ương, cả nhà đều luận tội.” Đồ Tô nghe xong nhịn không được hít một ngụm lãnh khí, xem ra, nàng đối chỗ đáng sợ của xã hội phong kiến nhận thức còn không rõ, cũng có chút nghĩ đương nhiên là vậy.

Đồ Tô cúi đầu trầm ngâm một lát, cuối cùng cắn răng nói: “Vậy ta vẫn là chọn một người thành thân đi.” Về sau nếu sống không tốt, cùng lắm thì cùng cách là được.

Lâm thị vội lợi dụng thời gian rảnh nói: “Con xem Tiểu Tô như thế nào? Ta nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là hắn thích hợp nhất.”

Đồ Tô ngẫm lại bộ dáng ngốc nghếch kia của Tô ngốc tử, lại nghĩ đến hành vi của hắn, miệng cong giống như cái gáo vậy, hừ lạnh vài tiếng cũng không nói chuyện. Lâm thị xem nữ nhi một bộ không quá vừa ý, trong lòng bất đắc dĩ than thở buồn phiền, chỉ nói làm cho nàng cẩn thận suy nghĩ.

Hai người đang nói chuyện, đã thấy Tang Lạc mắt mang cười đã đi tới.

Lâm thị thuận miệng hỏi: “Con một mình vui vẻ cái gì vậy?”

Tang Lạc đem một cái đồ chơi nhỏ lấy ra mà nói: “Nương, tỷ tỷ các ngươi đoán ai đưa cho ta đây?”

Đồ Tô miễn cưỡng đáp: “Còn có thể có ai, Tôn Bình An.” Từ sau khi đính thân, Tôn Bình An kia tới càng thêm ân cần, mỗi lần đến đều mang không ít này nọ, xem ra hắn quả thực vừa lòng chuyện hôn nhân này.

Tang Lạc vừa nghe đến tên của Tôn Bình An trên mặt có chút không được tự nhiên, quyệt miệng thầm oán nói: “Tỷ ngươi đừng luôn trêu ghẹo ta, này không phải hắn đưa, đây là Tô ngốc tử đưa.”

Đồ Tô hơi kinh hãi nói: “Cái gì? Hắn đưa, chẳng lẽ hắn…”

Tang Lạc lườm Đồ Tô một cái: “Tỷ, ngươi như thế nào luôn thích suy nghĩ lung tung, người ta là vì ngươi!” Tiếp theo Tang Lạc đem chuyện Tô ngốc tử hối lộ mình như thế nào, làm cho nàng giúp đỡ ở trước mặt tỷ tỷ cùng nương nói tốt như thế nào đều nói cho Đồ Tô.

Tang Lạc còn chưa nói xong, chỉ thấy Quan Văn cũng híp mắt vào được, trên tay còn cầm một quyển sách, vừa hỏi cũng là Tô ngốc tử hối lộ. Lâm thị mị mắt thấy Đồ Tô cười không ngừng, nàng thực sự không nghĩ tới Tô ngốc tử còn có thể có trò này.

Đồ Tô bỏ xuống mọi người, đăng đăng chạy đến tiền viện, đẩy cửa ra, hai tay ôm ngực, mắt lạnh tà nghễ nhìn Tô Trung Thần, sau một lúc lâu không nói. Tô Trung Thần lúc này đang bùm bùm gõ bàn tính, miệng lẩm bẩm: trâm gỗ mười văn, kinh thư một trăm văn, rượu thịt năm mươi văn, nhiều ư, cũng không nhiều lắm.”

“Tô ngốc tử, ngươi lại đây cho ta!” Tô Trung Thần vừa nghe đến thanh âm của Đồ Tô, sợ tới mức vội vàng ngẩng đầu, lắp bắp hỏi: “Đông… đông gia gọi tiểu sinh có chuyện gì?”

Đồ Tô lười cùng hắn vô nghĩa, vẫy tay làm cho hắn theo tới. Tô Trung Thần vội kêu tiểu nhị tới thế chỗ thay mình, hắn chạy chậm nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Đồ Tô, hướng đông viện đi đến. Đồ Tô thấy trong viện không có ai, lại mệnh hắn đem cửa đóng lại. Chính mình thì hướng tới ghế đá dưới tàng cây ngô đồng ngồi xuống, nhếch chân lên bắt chéo, cúi đầu nhìn móng tay mình, chậm rãi hỏi: “Ta nghe nói ngươi mấy ngày nay đang hối lộ người nhà của ta thay ngươi nói tốt, phiền toái ngươi giải thích cho ta một chút.”

Tô Trung Thần vẻ mặt sợ hãi: “Bọn họ đáp ứng ta, không cùng người khác nói, vì sao sẽ như vậy!” Đồ Tô hèn mọn nhìn hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, nhắc nhở hắn: “Nói trọng điểm.”

“Đông gia, tiểu sinh tri thư đạt lý, giữ mình trong sạch, bán biểu nhân tài, rốt cuộc làm sao không tốt? Đông gia vì sao bỏ gần cầu xa?”

Đồ Tô phiền chán ra một ngụm khí lớn vẫy tay ngăn lại: “Ngừng lại ngừng lại đừng nói với ta những thứ này. Ngươi mượt mà lui về cho ta.”

“Không, ta không đi! Tiểu sinh giữ mình trong sạch, tri thứ đạt lý…” Tô Trung Thần bướng bỉnh lặp lại mấy câu nói đó, Đồ Tô nhíu mày, chỉ cảm thấy có mấy trăm con ong ở bên tai ong ong kêu. Nàng hoài nghi con mọt sách này đem công phu Đường Tăng của nàng học được.

“Im miệng!” Đồ Tô bị làm cho nén giận, nhịn không được nổi giận gầm lên một tiếng. Tô ngốc tử sợ tới mức đứng ở tại chỗ, khẽ nhếch miệng kinh ngạc nhìn nàng.

Đồ Tô đứng lên, trong mắt nổi lên ngọn lửa nhỏ, ánh mắt nhìn hắn gằn từng tiếng nói: “Tô Trung Thần ngươi nghe cho ta, về sau đừng giở những trò này nữa, ta không có tâm tình chơi đùa với ngươi. Ta cũng không muốn tìm một người cả ngày đội mặt nạ, hắn biết ta là ai nhưng ta không biết hắn là ai vậy làm tướng công. Chính ngươi chơi đi.” Tô Trung Thần sững sờ nhìn nàng, há mồm vừa muốn nói chuyện, Đồ Tô cường thế nâng tay lên đánh gãy hắn, nói tiếp: “Ngừng! Ngươi cũng không cần nói thêm gì mê hoặc lời của ta, ta thừa nhận ta chơi không lại ngươi. Ta cũng không quản ngươi có bao nhiêu đau khổ cùng bất đắc dĩ, nhưng ta không nghĩ bị nhân lừa gạt cùng che giấu. Ngươi tiếp tục ẩn núp đi, nhưng ngươi chỉ có thể làm người ghi chép của ngươi, cái khác đừng suy nghĩ vớ vẩn. Hiểu không?”

Đồ Tô nói xong sải bước rời đi, Tô Trung Thần nhìn bóng dáng rời đi của nàng, trong lòng ngũ vị tạp trần, trên mặt biểu tình cứng ngắc, khóe miệng tràn ra một tia ý cười chua sót.

Cửa viện cạch một tiếng bị rớt ra, lại phịch một tiếng đóng lại. Âm thanh của nàng dần dần đi xa, trong viện không một tiếng người, chỉ có mấy con chim nhỏ ở trên cây kêu chiêm chiếm. Tô Trung Thần đứng ngốc ở tại chỗ, giống bị cái đinh đóng lại vậy.

Quan Trung nghe được động tĩnh chạy tiến vào, vừa thấy bộ dáng này của hắn vội lo lắng hỏi: “Công tử, ngài không có việc gì đi?”

“Không sao.” Tô Trung Thần lắc đầu, lại đứng ngốc sau một lúc lâu, mới vẻ mặt uể oải trở về phòng, Quan Trung vội chạy chậm theo sát ở phía sau.

Tô Trung Thần sau khi vào nhà trầm mặc thật lâu sau, mới khàn khàn cổ họng hỏi: “Thư đồng, ngươi nói ta có phải làm sai rồi không? Ta vốn định chờ hết thảy đều định ra đến lại hướng nàng ngả bài… Ta có phải bất luận có bao nhiêu nổi khổ cùng bất đắc dĩ cũng không nên lừa gạt nàng đúng không?”

Quan Trung ngập ngừng sau một lúc lâu, nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào. Đứng ở trên lập trường của đối phương ngẫm lại, lời này cũng đúng vậy, ai chịu nguyện ý gả cho một người không biết chi tiết? Nhưng là… Tiểu thư nếu ngốc một chút thì tốt rồi, cái gì cũng không biết, tự nhiên không có loại băn khoăn này.

Quan Trung đột nhiên nhớ tới vấn đề vẫn xoay quanh ở trong đầu mình kia, bật thốt lên hỏi: “Công tử, ngài vẫn không hoảng không loạn như vậy, là dựa vào cái gì nhận định đồ Tô tiểu thư cùng họ Lục không thành được chứ?”

Tô Trung Thần hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn vẫn không nhúc nhích, khóe miệng tràn ra một tia cười khổ, nói: “Bằng hiểu biết của ta đối với nàng đi. Tính cách nàng cường thế có chủ kiến có khi lại thực lợi hại. Lục Vân Nham nhìn đến chính là một mặt tốt của nàng, căn bản không thấy được toàn bộ của nàng. Nàng tựa như bụi hoa gai trên tường viện kia, Lục Vân Nham nhìn đến chính là đóa hoa đẹp trên cùng kia, lại xem nhẹ gai phía dưới — kia mới chân chính là nàng. Còn nữa còn có chuyện nàng trước kia đã làm… Lục Vân Nham cùng Lục gia đều không có khả năng sẽ nhận.”

Quan Trung tự nhiên biết hắn chỉ là sự tình nào, vội vàng nói: “Nhưng là, việc này, họ Lục có lẽ cả đời cũng không biết.”

Tô Trung Thần khẽ thở dài, cũng tự mình kiểm điểm nói: “Đúng vậy, có lẽ hắn đời này sẽ không biết, hơn nữa trước mắt loại khốn cục này, bọn họ không có rất nhiều thời giờ đi hiểu lẫn nhau. Thế sự vô thường, chuyện gì đều có thể phát sinh, ta cũng nghĩ chắc hẳn phải vậy.”

Quan Trung gặp thiếu gia nhà mình đã muốn tỉnh ngộ, trong lòng cũng đi theo thoải mái không ít, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười nói: “Thiếu gia như vậy cũng có thể hiểu được, dù sao việc này quá cấp bách, còn nữa thiếu gia lại không giống Nhị thiếu Lục gia kia, đều ở trong núi nữ nhân đôi dùng công phu, suy nghĩ không chu toàn cũng có thể hiểu được. Theo ta thấy, chuyện này Lục Nhị thiếu không thiếu từ giữa hỗ trợ chu toàn. Nói cách khác chỉ bằng Lục Vân Nham ngốc kia làm sao có thể tiến triển thuận lợi như vậy! Cũng là tiểu nhân không hướng phương diện này hạ công phu, nếu không, tiểu nhân cũng có thể đảm đương một chút quân sư quạt mo.”

Tô Trung Thần trên mặt ý cười cực vì miễn cưỡng: “Tốt lắm, ngươi đi làm việc đi, ta một người yên tĩnh một lát.” Quan Trung lắc đầu, chỉ có thể chậm rãi lui về.

Tô Trung Thần buồn bã ngồi trước bàn, vẫn im lặng không nói. Sau đó, hắn cầm lấy bút nhúng nước mực, múa bút mà viết, càng viết càng nhanh, càng viết càng đầu nhập, viết viết, một giọt nước mắt giọt trên giấy, đem nước mực màu đen nhiễm rộng ra, giống như một đóa mây đen nổi ở trên trang giấy trắng noãn.

“Thiếu gia, ngươi đây là…” Quan Trung trong lòng một trận đau đớn, muốn khuyên lại không biết nên mở miệng như thế nào.

“Đi thôi.” Tô Trung Thần cũng không ngẩng đầu lên mệnh lệnh nói. Quan Trung vội vàng đóng cửa đi ra, hắn xoa xoa đôi mắt, một bước quay đầu ba lần rời đi đông viện.

Lục Vân Nham từ ngày thứ hai bắt đầu liền không có lại đến Quan gia bái phỏng, chỉ mang theo một sư gia cùng phó thủ đi huyện nha nhậm chức. Bọn họ mặc dù không có lộ ra, nhưng nhiều người mắt tạp, hơn nữa tất cả mọi người nhìn chằm chằm địa phương mới này, cho nên không đến một ngày, tin tức tri huyện đại nhân mới đã đến nhận chức liền truyền ra. Đám người Lâm thị cũng biết tin tức này, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Quan Văn cùng Đồ Tô khuyên nửa ngày bọn họ mới bình tĩnh trở lại.

Quan Lâm huyện là huyện nhỏ mới lập, quản hạt dân cư cực kỳ hữu hạn, cho nên Lục Vân Nham cũng không có chuyện già bận rộn, chỉ chỉ huy mọi người đem bên ngoài phủ nha dọn dẹp tốt, dọn ra chỗ xử lý công việc cho thuận tiện. Cũng may huyện nha này tuy nhỏ nhưng cũng là đầy đủ, nên có cũng không thiếu. Lục Vân Nham lại sai người thanh lý ra một khối vườn hoa một khối vườn rau, chính mình gần đây hưng trí ngay tại bên trong bận rộn. Hắn một bên bận rộn một bên suy tư về vấn đề Đồ Tô đưa ra, cẩn thận ngẫm lại chính mình đến tột cùng còn có cái gì không nghĩ thấu. Hắn đang nghĩ nhập thần, bỗng nhiên nghe được một thanh âm thanh thúy hô: “Đại thiếu gia ngài như thế nào tự mình làm việc nặng chứ, vẫn là nô tỳ đến đây đi.” Lục Vân Nham bị hù nhảy dựng, ngẩng đầu vừa thấy, cũng là một nha đầu mười bốn mười năm tuổi, thân mặc áo vàng nhạt váy màu xanh lá mạ. Hắn vừa thấy chỉ cảm thấy nàng này nhìn quen mắt, liền nhịn không được lại nhìn nhiều hai mắt.

Nha hoàn kia bị hắn nhìn mặt đỏ bừng, chân tay luống cuống. Lục Vân Nham cũng ý thức chính mình quá mức lỗ mãng, vội dời ánh mắt, mặt mang mỉm cười, ôn hòa hỏi: “Ngươi tên là gì? Ta như thế nào cho tới bây giờ chưa thấy qua ngươi.”

Nha đầu quần màu lục khẽ khom người hành lễ, thái độ kính cẩn đáp: “Nô tỳ kêu Thu Bích, là Nhị phu nhân phái tới hầu hạ Nhị thiếu gia.”

“Nga.” Lục Vân Nham nói xong cũng đứng dậy. Thu Bích bước lên phía trước đi giúp sửa sang lại vườn hoa. Lục Vân Nham lại nhìn nàng, vẫn cảm thấy giống như gặp qua ở đâu vậy, Thu Bích cũng nhận thấy được ánh mắt của hắn, xấu hổ quẫn bách ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng truyền đến một trận tiếng cười to sang sảng. Lục Vân Nham vừa nghe liền biết là Lục Vân Trạch đến đây.

Lục Vân Trạch vượt qua cửa, không đầu không não hỏi một câu: “Đại ca, thế nào? Giống hay không?”

Lục Vân Nham không hiểu, vẻ mặt ngây thơ hỏi lại: “Cái gì giống hay không?”

Lục Vân Trạch lấy tay chỉa chỉa Thu Bích đang nhổ cỏ trong vườn hoa hỏi: “Ta là nói nha đầu kia giống Đồ Tô cô nương không?”

Lục Vân Nham lại nhìn thoáng qua Thu Bích, bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Trách không được ta vẫn cảm thấy nhìn quen mắt đâu, hóa ra là giống nàng!”

Lục Vân Trạch đắc ý cười cười: “Ta lúc ấy khi mới gặp đến nàng cũng ngây ngẩn cả người. Cho nên cố ý làm cho người ta thay đổi quần áo cho nàng sau đó phái nàng đến chỗ này của  Đại ca.”

“Chẳng qua, chính là mặt mày có hai phần giống, cái khác không giống.” Lục Vân Nham còn thật sự nói.

Lục Vân Nham nhìn nhìn Thu Bích xấu hổ đến không nâng đầu lên được có chút không đành lòng: “Quên đi, chúng ta đừng trêu ghẹo tiểu nha đầu người ta nữa, ngươi tới thư phòng của ta ta có việc hỏi ngươi.” Lục Vân Trạch gật đầu đi theo hắn đi ra sân.

Hai người nói nói cười cười cùng nhau đi vào thư phòng. Đợi vào phòng, Lục Vân Nham lại khôi phục bộ dáng lúc trước, cau mày, đầy bụng tâm sự. Hắn bất đắc dĩ thở dài nói: “Ta hiện tại thật sự bội phục Nhị đệ ngươi, nghĩ tới ta trước mắt chỉ có một nữ tử liền biến thành chân tay luống cuống, không biết Nhị đệ nhiều hồng nhan như vậy sẽ ứng phó như thế nào?”

Lục Vân Trạch ưỡn ngực thanh thanh cổ họng, kiêu ngạo nói: “Không có gì, chỉ quen thuộc mà thôi.” Lục Vân Nham cười gượng, vẻ mặt xấu hổ chuyển hướng đề tài: “Ta hôm nay là muốn thỉnh giáo Nhị đệ…” Tiếp theo Lục Vân Nham liền đem nội dung ngày ấy cùng Đồ Tô nói chuyện đại khái nói cho Lục Vân Trạch.

Lục Vân Trạch nghe xong, nhịn không được nhíu mày nói: “Muốn ta nói, này đồ Tô cô nương cũng có chút ghê quá, bất luận là gia thế của Lục gia chúng ta hay là tướng mạo của Đại ca, Quan gia bọn họ đều là trèo cao, ta vốn tưởng rằng nàng sẽ vui vẻ đáp ứng chứ.”

Lục Vân Nham vội hỏi: “Nói cũng không thể nói như vậy. Nói thật, ta lúc đầu cũng có chút không thoải mái, sau đó nghĩ lại, đây đúng là chỗ không giống người thường của nàng, nàng để ý không phải gia thế của ta, không phải hết thảy bên ngoài, mà là con người của ta đến tột cùng như thế nào.” Lục Vân Trạch cười nhẹ, đối lời này không cho là đúng. Bất quá, hắn cũng không muốn đả kích Đại ca hắn. Liền nói tiếp: “Đại ca là hạ quyết tâm không nàng không cưới sao?”

Lục Vân Nham nhíu mày, suy tư sau một lúc lâu, sâu kín thở dài: “Ta dĩ vãng cũng gặp qua không ít thiên kim khuê các, có tài tình có mỹ mạo, đủ loại kiểu dáng đều có. Nhưng chưa bao giờ có tâm tư khác, chỉ có nàng… Ta là thật sự muốn lấy về nhà, thấy có thể mỗi ngày cùng nàng cùng một chỗ, trong lòng liền cao hứng.” Lục Vân Trạch cười khanh khách, Đại ca này của hắn là thật sự rơi vào lưới tình. Nếu như thế, hắn liền giúp người giúp đến cùng, đưa phật đưa đến tây thiên đi.

Lục Vân Trạch tròng mắt đảo nhanh như chớp vòng vo mấy vòng, nhướng mày, liền nảy ra ý hay, hắn đột nhiên vỗ tay cười nói: “Đại ca việc này không khó, tạm thời đợi tiểu đệ ta bằng ba tấc miệng lưỡi không xương đi thuyết phục nàng.”

“Thật sự?” Lục Vân Nham có điểm không tin.

Lục Vân Trạch cũng không nói nhiều, chỉ ba ba vỗ bộ ngực cam đoan nói: “Đại ca ngươi cứ chờ tin tức tốt của ta đi.”