Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia

Chương 43: Ngươi chẳng lẽ không muốn sao?




Bên ngoài bộ lạc nơi nơi là hài cốt bầm thây, trên mặt tường thành loang lổ vết máu, thi thể bị đốt cháy tản ra mùi tanh mơ hồ. Đại môn được kéo lên bị cắn nát thành một lỗ thủng, phía xung quang còn có dấu vết cháy xém.

Là liệt xỉ bạo long ! !

Bọn ti bỉ này thừa dịp bọn họ không ở đây, cư nhiên đến đánh lén bộ lạc !

Các thú nhân chạy vào bộ lạc, phát hiện bên trong cư nhiên cũng có xác liệt xỉ bạo long, bọn họ giống như điên rồi chạy vọt vào trong nhà mình hô to tên bạn lữ, nhưng không có nhìn đến bất luận người nào!

Không đợi các thú nhân hoãn quá khí, lại nghe thấy có người rống to:“Nơi này ! !”

Hai ba mươi con liệt xỉ bạo long vây xung quanh nhà Bạch Hạo, thấy các thú nhân đã trở lại, liền chạy trốn tứ phía. Đáng tiếc không đợi bọn chúng di động nửa bước chân, đã bị các thú nhân phẫn nộ tê thành mảnh nhỏ.

Cửa phòng bị cự thạch ngăn chặn, Lôi Thiết Nhĩ đẩy ra cự thạch, một phen túm mở cửa chính. Bởi vì dùng sức quá lớn, cư nhiên đem toàn bộ cánh cửa ngạnh sinh sinh túm ra.

Trong phòng, tất cả giống cái cùng tiểu hài tử đều ở, tụm thành một đoàn, lạnh run. Thấy các thú nhân đã trở lại liền khóc lớn chạy đi ra, ôm lấy người thân của mình khóc không thành tiếng.

Bọn họ đều còn sống ! !

Lôi Thiết Nhĩ cơ hồ cảm thấy đó là một kỳ tích ! Không chỉ y, toàn bộ thú nhân khi nhìn thấy người nhà, bạn lữ cùng hài tử của mình, đều cho rằng đó là một kỳ tích!

Giống cái cùng hài tử đều được giống đực nhà mình đưa về trấn an.. Kiệt Sâm vọt vào trong phòng, ôm lấy tú tài ngồi trong góc giường, cả người phát run.

Tú tài hai tay ôm cổ bạn lữ, nhẹ nhàng vỗ về:“Không sợ, ta không sao, ta thật sự không có việc gì……”

Bạch Hạo đi ra ngoài cửa, nhìn Lôi Thiết Nhĩ đứng ở cửa vẫn trong trạng thái dại ra, cười đá y một cước: “Còn thất thần cái gì? Nhanh nhanh đem mấy thứ ghê tởm bên ngoài thu thập sạch sẽ. Các ngươi cuối cùng cũng trở lại, chậm một chút nữa, chỉ sợ thực sự không thấy được chúng ta, ha ha.”

Cánh tay Lôi Thiết Nhĩ nâng lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng xoay người đi thu thập tao loạn bên ngoài, nhân tiện còn đá văng cửa mấy nhà, hô quát :“Đều đi ra cho ta, đem tất cả thu thập sạch sẽ, nếu sẽ lại tới thứ không tốt nào đó !”

Không trong chốc lát, thi thể liệt xỉ bạo long đều được đưa ra ngoài bộ lạc, xếp thành một đống đốt thành tro tàn. Cửa thành bị liệt xỉ bạo long cắn hỏng cũng được thú nhân dùng da thú cùng giáp xác cứng rắn tu bổ.

“May mắn còn có cái phòng này.” Lôi Thiết Nhĩ sửa lại đại môn nhà mình. Bạch Hạo ngồi xổm bên cạnh y, cười tủm tỉm nói: “Nhà này làm bằng đá nên rất chắc chắn, cửa cũng cứng rắn, vách tường lại cao, mấy con bạo long kia vây ở bên ngoài ước chừng đã một ngày, cũng không vào được……”

“Câm miệng !” Lôi Thiết Nhĩ đột nhiên đề cao âm thanh, hét lớn một tiếng.

Bạch Hạo sắc mặt ám ám, im lặng không lên tiếng đứng lên đi vào phòng.

Kiệt Sâm tựa hồ dính vào trên người tú tài, kéo cũng không ra. Bạch Hạo tự giác tiêu sái bước vào một gian phòng khác, trải lại da thú trên giường, lại đi đến gian ngoài, châm bếp nấu bắt đầu nấu cơm.

Lôi Thiết Nhĩ sửa xong cửa nhà, đến sông nhỏ đập vỡ mặt băng, dùng nước lạnh tắm rửa một lần, sau đó ướt đẫm trở về.

Cháo nóng hổi được bày ra trên bàn, y bưng lên một bát cúi đầu ăn, ánh mắt thế nhưng cũng không nâng một chút.

Bạch Hạo cũng không hỏi vì sao, không nói một tiếng ăn xong cơm, sau đó múc nước rửa mặt, thu thập sạch sẽ, tiến vào ổ chăn.

Gần ba ngày nay hắn đều không thể chợp mắt, bây giờ tinh thần buông lỏng, cơn buồn ngủ cơ hồ lập tức liền xâm chiếm toàn bộ hệ thần kinh. Còn chưa ngủ được, bên cạnh lại dựa vào một khối thân thể rắn chắc ấm áp, hai cánh tay cường tráng đem hắn gắt gao ôm vào trong ngực, lực đạo kia hận không thể đem Bạch Hạo khảm tiến vào trong ngực mới bỏ qua.

“Buông ra!” Bạch Hạo đẩy y:“Ngươi muốn bóp chết ta sao?” Không bị liệt xỉ bạo long cắn chết ngược lại chết ở trong lòng bạn lữ, này quả thực sẽ biến thành trò cười .

Cánh tay hơi hơi buông ra một chút, Bạch Hạo gian nan chuyển qua thân, đối mặt đại gia khoả không được tự nhiên, đang muốn mở miệng an ủi, đã thấy người nọ nhắm chặt hai mắt, nước mắt theo khóe mắt cuồn cuộn không ngừng chảy xuống.

Ta chết đi, người này cư nhiên khóc !

Bạch Hạo lập tức luống cuống tay chân, liền đứng dậy lấy da thú lau mặt cho Lôi Thiết Nhĩ:“Trời ạh, ngươi khóc cái gì a? Bao nhiêu tuổi còn khóc? Ta cũng chưa khóc đâu!”

Lôi Thiết Nhĩ không nói chuyện, chính là bả đầu chôn trên vai Bạch Hạo, nước mắt nóng bỏng dính thấp mái tóc ngắn của y.

Bạch Hạo thở dài, vươn tay luồn vào mái tóc Lôi Thiết Nhĩ, vuốt ve mái tóc cứng rắn của y:“Hảo, đừng khóc …… Ngươi xem, không phải ta không có việc gì sao? Ta không sao, ai cũng không có chuyện gì, không ai chết, cũng không có người bị thương…… Lôi, may mắn các ngươi trở về kịp…… Mấy bạo long này rất xấu xa, rất giảo hoạt. Hảo, đừng khóc a…… Ta sẽ không khinh địch, như vậy sẽ chết a, ta…… Ta còn……” Ta còn chưa sinh hài tử cho ngươi đâu…… Bạch Hạo nháy mắt đỏ mặt.

Quả thật, trong nháy mắt nhìn thấy Lôi Thiết Nhĩ xuất hiện ở cửa, Bạch Hạo cơ hồ muốn lập tức nhào ra ôm lấy y, muốn nói cho y mình sợ hãi cỡ nào. Là thật sự sợ hãi, sợ bản thân không bảo hộ được bằng hữu, người nhà; Sợ bản thân sẽ chết trong miệng liệt xỉ bạo long, không thể nhìn thấy y lần cuối cùng……

Tất cả mọi người túm cùng một chỗ yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện các thú nhân nhanh trở về.

Bạch Hạo cũng cầu nguyện, nếu lần này có thể sống sót, sẽ để xuống cái gọi là nam nhân tôn nghiêm, cùng Lôi Thiết Nhĩ hảo hảo sống, nếu có thể, hắn cũng muốn sinh bảo bảo……

Bởi vì hắn phát hiện, bộ lạc thú nhân cư nhiên yếu ớt như thế, các thú nhân luôn gặp nguy hiểm. Ở trong này, tất cả mọi thứ cơ hồ đều có thể thương tổn bọn họ, mặc kệ là thay đổi mùa hay bệnh tật, đau đớn, hoặc là cái gì khác……

May mắn, những thứ mình lo lắng hết thảy đều không có phát sinh.

Hắn có thể nhìn ra được, Lôi Thiết Nhĩ dùng công việc đết áp chế sợ hãi trong lòng. Đúng, ngay trong nháy mắt cánh cửa kia mở ra, Lôi Thiết Nhĩ…… Không riêng gì Lôi Thiết Nhĩ, tất cả các thú nhân, trên mặt đều che kín sợ hãi, cùng kinh hoảng……

Chỉ sợ không có bi thống nào bằng việc mất đi bạn lữ cùng thân nhân, may mắn…… May mắn……

Bạch Hạo chủ động ngẩng đầu, hôn lên hai má Lôi Thiết Nhĩ, hôn đi nội tâm yếu ớt cùng nước mắt trên mặt y.

“Hạo Hạo….” Lôi Thiết Nhĩ thanh âm khàn khàn:“Thời điểm ta vừa trở về, nhìn đến cảnh tượng bên ngoài, ta cảm thấy chính mình sắp chết…… Thật sự……”

“Chúng ta đều không sao……” Bạch Hạo như cũ tinh tế hôn kẻ nhìn như cường tráng vô cùng: “Chúng ta cũng không phải yếu ớt như vậy đúng không?”

“Không, ngươi không biết, ta……”

“Ta biết ! Lôi, ta cái gì đều biết!” Biết ngươi vì sao sợ hãi, bởi vì ta cũng sợ hãi như thế.

Bạch Hạo nhìn Lôi Thiết Nhĩ mở lớn hai mắt màu đỏ, lông my ướt sũng lại dài lại dày, làm cho nam nhân này hiện ra một tia tính khí trẻ con.

“Chúng ta zuoai (have sex) đi.” Bạch Hạo nhẹ nhàng nói.

Lôi Thiết Nhĩ có chút mờ mịt, y hiển nhiên là nghe không hiểu cái từ kia là gì.

Bạch Hạo nhéo nhéo bờ vai của y, kéo bàn tay trên lưng mình xuống dưới, ôm vào trước ngực: “Ngươi không muốn sao?”

Lôi Thiết Nhĩ cả người chấn động, y có chút không thể tin được nhìn giống cái trước mắt này, thần thái giống như đang tự hỏi: Này, đến tột cùng có phải là Hạo Hạo nhà ta hay không a?

“Không cần thì thôi.” Bạch Hạo thuận thế nằm ở trong lòng Lôi Thiết Nhĩ: “Buồn ngủ chết, mấy ngày nay ta cũng không dám ngủ……”

“Vậy hiện tại ngủ đi.” Lôi Thiết Nhĩ nhìn Bạch Hạo khôi phục bình thường, thay đổi chút tư thế để hắn nằm trong lòng mình càng thêm thoải mái: “Chúng ta cùng nhau ngủ, hảo hảo ngủ một giấc.”

Trong mộng không có lo lắng cùng sợ hãi, chỉ có hai người gắt gao ôm nhau.

Bạch Hạo lần này ngủ đến thiên hôn địa ám, chờ hắn thật vất vả từ trong giấc mộng thoải mái tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy mấy đôi mắt lo lắng.

“Làm sao vậy?” Bạch Hạo thân cái lười thắt lưng, thoải mái cơ hồ đều phải rên rỉ ra tiếng.

“Ngươi ngủ gần hai ngày.” Lôi Thiết Nhĩ nắm lấy quần áo ở một bên, hầu hạ Bạch Hạo mặc vào, lại múc nước cho hắn rửa mặt sấu khẩu.

“Nếu Bạch Hạo tỉnh, vậy chúng ta đi ra ngoài thôi.” Tuyết Lai cười khẽ đứng lên, túm Tây Lợi Á đi ra ngoài:“Hai người các ngươi trò chuyện đi, hai ngày này Lôi Thiết Nhĩ khẩn cấp không thôi a.”

Lôi Thiết Nhĩ từ gian ngoài bưng hoa quả cùng thịt nướng tiến vào, sắc mặt ngăm đen ửng đỏ:“Ta nghĩ ngươi sinh bệnh, nhưng mà Tuyết Lai cùng Tu đạt đều nói ngươi chỉ là đang ngủ, ta cũng không dám đánh thức ngươi, liền vẫn đợi……” Đem cái khay đặt ở đầu giường, y đè lại Bạch Hạo không cho hắn xuống dưới:“Ngươi trước ăn chút điểm tâm này nọ đi, ta nghe bọn hắn nói, mấy ngày nay, may mắn có ngươi…… Bọn A Tư Lan đi ra ngoài săn thú, đem thịt tốt nhất đều mang đến đây, nói ngươi vất vả rồi, để ngươi hảo hảo nghỉ ngơi.”

Tuy rằng hiện tại chỉ là vài câu nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mà các giống cái đã truyền thất chuỷ bát thiệt đi??? Khi đem ba ngày hai đêm kia miêu tả lại, tất cả giống đực đều chấn kinh rồi.

Bọn họ ít dám tin tưởng có thể bình tĩnh chỉ huy như vậy, chính là một giống cái! !

Khi đó, tất cả mọi người tinh bì lực tẫn vẫn kiên trì, Bạch Hạo hạ lệnh để một bộ phận giống cái đem tất cả thức ăn nào có thể trực tiếp ăn mà không cần nấu chín đều đem vào phòng mình, sau đó để lão nhân, hài tử cùng Khải Nhĩ đang bị thương đi vào trước, cuối cùng dẫn tất cả giống cái đi vào. Bởi vì thời điểm kia, bọn họ chỉ còn lại có một chút dầu trơn, hoàn toàn không đủ để đuổi đi liệt xỉ bạo long đã leo lên, mà những con còn lại đã bắt đầu cắn xé cửa thành làm bằng gỗ cùng da thú, cửa thành bị cắn hỏng, chỉ là vấn đề thời gian.

Các tiểu thú nhân dùng hết khí lực đưa đến mấy khối cự thạch ngăn chặn cửa sổ cùng cửa chính, phòng ngừa liệt xỉ bạo long  trong khoảng thời gian ngắn vọt vào phòng ở.

Bọn họ nấp trong phòng, chỉ có thể nghe được tiếng răng nanh va vào nhau của bọn chúng cùng tiếng kêu to khiêu khích, cùng với âm thanh va chạm vào đá.

Nhóm giống cái từ bộ lạc của Kiệt Sâm di chuyển đến cơ hồ đều nghĩ lần này nhất định là chết chắc rồi, tuy rằng bọn họ dũng cảm xua tan công kích của liệt xỉ bạo long một lần lại một lần, tuy rằng bọn họ an toàn tránh trong phòng, nhưng mà cái loại sợ hãi khi từng một lần bị diệt bộ lạc vẫn quanh quẩn trong đầu như cuc, giống như sự kiện kia chỉ phát sinh ngày hôm qua……

Mãi cho đến cửa bị Lôi Thiết Nhĩ túm mở, bọn họ mới biết được chính mình được cứu rồi.

Một khắc kia, cơ hồ không thể dùng lời mà hình dung được!

Bạch Hạo ăn uống no đủ, vừa lòng sờ sờ cái bụng phình, sau đó cười nhìn Lôi Thiết Nhĩ: “Mặc kệ ta có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu khả năng, nhưng mà nếu không có các ngươi, một mình ta cũng không thể làm gì được. Lôi, ngươi không cần phải nghĩ ta quá vĩ đại, ta chỉ là muốn giống ngươi, vì bộ lạc này, vì bằng hữc cùng thân nhân của mình, làm nhiều hơn một chút mà thôi.”

Lôi Thiết Nhĩ gật gật đầu, đột nhiên vừa đứng lên, đem Bạch Hạo vây ở trong cánh tay mình: “Hạo Hạo, ta đột nhiên nhớ tới đến…… Ân, đêm qua, ngươi nói sự kiện kia, hiện tại có thể làm sao?”

“Sự kiện kia? Sự kiện nào a?” Bạch Hạo nháy mắt mấy cái, nhanh chóng đỏ mặt lên:“Không được, hiện tại vẫn ban ngày ban mặt đâu…… Không…… Ngô ngô…… Cút ngay, ngươi này…… Ngô a……”

Ban ngày? Ban ngày thì làm sao? Ai quy định loại chuyện này chỉ có thể làm vào buổi tối?

Lôi Thiết Nhĩ cảm thấy mỹ mãn cắn cắn hoa thần của bạn lữ, toàn tâm toàn ý đầu nhập vào trong loại vận động thân mật giữa bạn lữ với nhau này.

***

TAT tiểu kịch trường:

Tây Lợi Á nhìn đến Bạch Hạo có khả năng như vậy, đều là xuyên qua đến mà bản thân lại chỉ biết làm đồ gốm, nung ra chậu bát gì đó, vì thế tâm tình vô cùng kém.

Tây Lợi Á: A Tư Lan, ngươi vì sao yêu ta a?

A Tư Lan: ngươi làm sao vậy?

Tây Lợi Á: Ngươi xem Bạch Hạo lợi hại như vậy, ngươi không thích hắn sao?

A Tư Lan…… Ngươi thũng não sao?

Tây Lợi Á: Ta hâm mộ, ghen tị a ! Vì cái gì, này đến tột cùng là vì cái gì !

A Tư Lan:……

Tây Lợi Á: Ngươi không thương ta, ngươi còn nói sẽ theo ta ngắm trăng, ngắm hoa nở hoa rơi, đi xem thuỷ triều balabala…..

A Tư Lan:……

Tây Lợi Á: Ngươi còn nói ngươi…… Ngô ngô…… Chán ghét, để ta nói…… Ân a……hết rồi……