Xuyên Qua: Cưỡng Chế Nhiều Phu

Chương 24: Ở lại An Cư




Editor: Yuki (Tuyết Lệ)

Một mùi hôi thối phát ra từ quan tài đi qua cửa thành, quan binh phụ trách trông coi cửa thành vây quanh quan tài kiểm tra một lần xong, phát hiện quan tài đã đóng đinh, lập tức phất tay để lão bá và tùy tùng chuyển xe ngựa chở di thể nhi tử ra khỏi thành đem về quê an táng.

Sauk hi mọi người chuyển quan tài tiến vào một rừng cây ở vùng ngoại ô, xác định chung quanh không có người, lập tức cạy đinh của quan tài, đẩy quan tài ra, để Đỗ Kiều Kiều nằm ở bên trong ra.

"Ta cảm giác ta sắp thành cá ươn luôn rồi." Đỗ Kiều Kiều nói đùa giữa cảnh gian khổ. Lúc ở cửa thành, nàng cực kỳ khẩn trương, lo lắng mình bị phát hiện, vận quan tài mọi người đều bị quan binh bắt lại.

"Kiều Kiều, lên xe ngựa đi, chúng ta phải đi trước một bước." Nhan Tử Phong nói, đỡ Đỗ Kiều Kiều đi đến trước xe ngựa.

Sau khi Nhan Tử Phong dặn dò lão bá chuyển quan tài mấy câu, cũng ngồi lên xe ngựa. Xa phu giơ roi, điều khiển xe ngựa chạy nhanh. Nhan Tử Phong dẫn theo thân tín cưỡi tuấn mã đi theo bên xe ngựa.

Lão bá đậy nắm quan tài tiếp tục đi trước, đi tới vùng hoang vu dã ngoại không có người, thì cùng bốn năm tùy tùng phóng hỏa đốt quan tài, sau đó thay quần áo lên đường, đuổi theo hai vị công tử đi trước.

Một nắng hai sương, ngày đêm lên đường, Đỗ Kiều Kiều khi thì giả làm thiếu niên có làn da mật ong, lúc thì giả thành tiểu phụ nhân, cuối cùng bình an tới trang viên ở trấn Lệ An gần biên thùy phía Tây Nam.

Sau khi sống lại Nhan Tử Phong và Chu Tín An có được sự thành thục ổn trọng hơn tuổi, bốn năm trước đã bắt đầu an bài. Nhưng bốn năm muốn đối kháng với thế lực hoàng tộc trăm năm là điều không thể, bọn họ đành dựa vào nỗ lực xây dựng vài cứ điểm ẩn nấp ở xa thành.

Nhan Tử Phong và Chu Tín An lấy danh họ Đỗ, mua đất và trang viên ở trấn Lệ An ngoài biên thùy, mua một vài cửa hàng ở thị trấn, bắt đầu thường lui tới với địa chủ và thương nhân. Bọn họ lấy lý do thoái thác nói với bên ngoài là trăm năm tiền triều đình thay đổi náo động, tằng tổ phụ của bọn họ lưu lạc tới Trung Nguyên, hiện giờ bọn họ đắc tội quyền quý ở bên kia, tổ phụ phụ thân thúc thúc bất hạnh đều đã qua đời, đường huynh đệ bọn họ dẫn theo thê tử mới cưới "lá rụng về cội".

Trăm năm tiền triều đình thay đổi, nơi nơi đều là chạy nạn, bình dân áo vải nào biết gia phả ở đâu? Các lão nhân lớn tuổi đều đã chết, ai còn nhớ rõ nơi này có người nhà họ Đỗ hay không chứ?

Nhan Tử Phong Chu Tín An cầm công văn giả của quan phủ, đến quan phủ Lệ An đăng ký ở. Thân phận của Đỗ Kiều Kiều là thê tử của bọn họ, tên là Tiểu kiều, hiện mười lăm tuổi, lớn hơn một tuổi so với tuổi thật.

Quan phủ thấy gia sản bọn họ xa xỉ, dung mạo anh tuấn khí chất cao quý, không cho rằng bọn họ sẽ người sa cơ thất thế đoạt thê hay là mua thê, lập tức không thẩm tra đối chiếu thân phận thê tử của bọn họ.

"Kiều Kiều, thực xin lỗi, không thể làm lễ cập kê cho nàng, bọn ta để nàng chịu ủy khuất rồi." Nhan Tử Phong và Chu Tín An đều nói như vậy với Đỗ Kiều Kiều. Lễ cập kê là lễ thành niên của thiếu nữ, dù là gia đình bình dân, chỉ cần có chút tiền tài, đều sẽ làm lớn, bởi vì đây là thông tri bạn bè thân thích và hàng xóm láng giềng, nhà ta có nữ đã trưởng thành, nhà có nhi tử có thể tới cửa cầu hôn.

"Chỉ cần các chàng đối tốt với ta, không có lễ cập kê cũng không sao cả." Đỗ Kiều Kiều cười nói, vẻ mặt không ngại. Nàng tham gia qua mấy lễ cập kê của thiếu nữ quý tộc, trước khi mất tích, phụ thân Trấn Nam tướng quân và mẫu thân Chu phu nhân đã vì chuẩn bị lễ cập kê cho nàng, hiện giờ nàng không chỉ có không có lễ cập kê,cả hôn lễ cũng không có, bởi vì thân phận hiện tại của nàng là Nhan phu nhân, là phu nhân đã kết hôn.

"Mười sáu tháng tám, sinh nhật mười bốn tuổi của nàng, hai bọn ta sẽ chúc mừng nàng." Chu Tín An dịu dàng nói. Sinh nhật của Kiều Kiều rất dễ nhớ, là tháng 8 sau trung thu.

"Các chàng sẽ để ta hạn chế ra cửa à?" Đỗ Kiều Kiều hỏi. Kiếp trước nàng có thể làm trạch nữ, bởi vì có di động,máy tính và internet, kiếp này, bất kể thế nào nàng cũng không thể ngồi mãi ở nhà.

"Kiều Kiều, bởi vì bọn ta đã hứa với nàng, không hạn chế thú vui của nàng, không ép nàng liên tục sinh hài tử, cho nên nàng mới quyết định gả cho bọn ta. Lời hứa này, đời này bọn ta cũng sẽ tuân thủ. Nàng ra cửa, nếu không có ta và Tín An đi cùng, nhất định phải dẫn theo nhiều gia đinh và người hầu." Nhan Tử Phong nói, thâm tình lưu chuyển trong hai tròng mắt thâm thúy khiến người hòa tan. Bọn họ phát hiện nàng không giống người thường sớm hơn nam nhân khác, thưởng thức sự khác biệt của nàng, cũng bằng lòng bao dung sự khác biệt của nàng, cho nên Kiều Kiều mới chịu đáp ứng gả cho bọn hắn, cũng từng bước yêu bọn họ.

Đỗ Kiều Kiều lập tức cười đến đôi mắt đều nheo lại. Thật là nam nhân có trí tuệ cao, hảo cảm của nàng đối với bọn họ càng ngày càng nhiều, nhất định có một ngày sẽ yêu bọn họ.