Xuyên Qua Hoang Dã

Chương 69: Chương kết thúc




Hồn sửng sốt, khóe miệng trúc trắc cong lên một độ cung.

“Không cần khách khí.”

Phong Hiên vẫn còn đỏ mặt cúi đầu nên không thấy được biểu tình hiếm có có thể gọi là mỉm cười này. Đáng tiếc!

Đi đường hơn mười ngày, bọn họ rốt cuộc mới nhìn thấy bộ dáng lờ mờ của một thành thị.

Đi tới gần, Phong Hiên mới phát hiện tử linh giới có rất nhiều thứ vượt qua tinh cầu. Tỷ như kiến trúc của bọn họ, tường thành nơi này thoạt nhìn vừa cao lớn lại vững chắc. Kiến thức bên trong giống như Âu châu cổ. Khách vãn lai qua lại đều mặc y phục—— bất quá, nhìn thấy bộ xương khô cũng mặc quần áo thì Phong Hiên hoa lệ 囧.

Cửa thành còn có vệ binh, lúc này Hồn đã dùng khăn mặt che đi dung mạo mình. Nhưng mặc dù vậy, vệ binh vẫn cung kính nghênh đón bọn họ vào trong thành.

Lúc đi vào trong mới phát hiện bên trong thực im lặng, tựa hồ không có ai nói chuyện. Đại lộ rộng lớn được xây dựng từ một loại đá đen tuyền, có cảm giác rất nặng nề.

Vãng lai đều dùng hai chân đi lại, không có xe cộ. Ven đường có vài quầy hàng, nhưng tất cả đều bán vũ khí cùng phòng ngự, không hề có đồ ăn hay thức uống gì cả. Hóa ra tất cả chủng tộc ở nơi này đều không cần ăn uống a, Phong Hiên thầm nghĩ trong lòng. Bất quá vậy cũng hợp lý, dù sao bọn họ đều là tử linh, không có cảm giác đói khát, cũng không cần thực vật bổ sung năng lượng.

Bất quá, cương thi tộc tiến hóa tới trình độ nhất định sẽ bắt đầu có vị giác, tựa như Hồn, vì thế bọn họ vẫn có thể nếm ra hương vị của món ăn, lúc ăn vào bụng cơ thể cũng có thể tiêu hóa hấp thu chất dinh dưỡng bên trong. Những thứ không có lợi thì cũng không sinh ra ảnh hưởng gì đến cơ thể.

Nói tới thì cương thi tộc hình như là chủng tộc duy nhất có thể ăn uống ở tử linh giới, vận khí còn khá tốt.

“Thực thần kỳ a.”

Phong Hiên cảm thán.

Nơi này có thể nhìn thấy bộ xương khô linh hoạt qua lại không thua gì người sống, cũng có thể nhìn thấy u linh khoác áo choàng bay tới bay lui chân không chạm đất, hoặc là vu yêu cao cấp, còn có cương thi da dẻ hoàn hảo nhưng hành động thực cứng ngắc… Rất nhiều chủng tộc tinh xảo, tử linh giới cũng là một thế giới thực kỳ lạ a.

Nhìn Phong Hiên mở to mắt nhìn tới nhìn lui, còn không ngừng chạy bên này chạy bên kia. Hồn vô thức thả chậm cước bộ, để Phong Hiên có thể nhìn rõ hơn một chút.

“Hồn, ta đã xem nửa ngày, các chủng tộc khác ta không biết, nhưng vì sao cương thi tộc thoạt nhìn cứng ngắc như vậy a. Tuy toàn thân bọn họ vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, cương thi như vậy hẳn thực lực không cao lắm đi?”

Hồn gật gật đầu.

“Đây là thành thị tụ tập cấp thấp. Với thực lực của ngươi hiện giờ có thể chống lại mấy chục cương thi như vậy cũng không thành vấn đề.” Hồn lời ít ý nhiều giải thích.

Phong Hiên hiểu ra gật gật đầu: “Vậy thành thị của các ngươi do ai xây dựng?”

“Bộ xương khô cấp thấp. Bọn nó không biết mệt, dùng tốt lắm.”

Thật lợi hại a, đám xương khô này có cảm giác thực giống người máy trong căn cứ, lại còn không cần bổ sung năng lượng. Rõ ràng nếu tương lai không có chiến tranh, có thể bắt một ít trở về làm công tốt lắm. Tuy hơi ngốc một chút, nhưng cũng may bộ lạc hiện giờ không có quá nhiều kĩ năng sống, bất quá không biết chủng tộc ở tử linh giới có thể câu thông được không, với lại bên mình hình như cũng không có thứ có thể dùng để giao dịch.

Hai người cũng không dừng lại ở thành thị, đó chỉ là một thành thị nhỏ, cũng không có nơi nào hấp dẫn. Vì thế, chỉ đi qua nơi đó một chút, bọn họ lại tiếp tục lên đường.

Không ngừng đi a đi, trải qua không ít thành thị lớn nhỏ. Nhưng Phong hiên thất vọng phát hiện, thành thị lớn với nhỏ chỉ khác biệt là có thêm một ít phòng ở, nhưng bên trong cơ bản không có gia cụ, thực im lặng cùng nặng nề là đặc điểm duy nhất. Ngẫu nhiên bên đường cũng có quầy hàng, nhưng vĩnh viễn chỉ có hai loại thương phẩm—— vũ khí cùng phòng ngự.

“Hồn, chúng ta sắp đến chưa?” Phong Hiên đáng thương hề hề hỏi.

Nó thực nhàm chán a, sắp chán tới phát điên rồi, ở trong này mỗi ngày đều không thể tu luyện, chỉ có thể đi đường hoặc ngủ. Mặc dù có Hồn ở bên cạnh nói chuyện, nhưng vài năm nay, những chuyện cần nói đều nói cả rồi, chuyện trên tinh cầu cũng nói sạch sành sanh, nếu tử linh giới quyết định tấn công tinh cầu, mà Hồn là thống lĩnh thì Phong Hiên khẳng định là tội nhân của tinh cầu, đến lúc đó nó dùng cái chết tạ tội tốt lắm.

“Sắp.”

Đây là lần đầu tiên nghe được đáp án khẳng định từ miệng Hồn, Phong Hiên từ trên giường trong lều vải bổ nhào lên người Hồn, ôm hắn vào lòng, thực cao hứng nói: “Thật không? Thật tốt quá, ta thực cao hứng.”

Vui vẻ hôn mấy ngụm lên gương mặt trơn mềm của Hồn.

Hồn ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Phong Hiên. Chính là, Phong Hiên còn đang đắm chìm trong cơn vui sướng như điên, căn bản không chú ý tới vẻ mặt hắn.

Hồn vặn vẹo cơ thể, đôi chân thon dài quấn bên thắt lưng Phong Hiên, tư thế hai người biến thành đối mặt, lúc này, Hồn đang ngồi trên đùi Phong Hiên. Vì thế tư thế của bọn họ quá mức mập mờ, nhất là lúc Hồn vòng tay ôm lấy cổ Phong Hiên.

Cảm nhận tư thế hai người có vấn đề, Phong Hiên ngừng cười, có chút xấu hổ nhìn Hồn—— vì sao tư thế hai bọn họ lại biến thành thế này a, nó đâu có làm gì a.

Hồn nhìn chằm chằm ánh mắt Phong Hiên, sau đó dời tầm mắt xuống cánh môi đầy đặn: “Vừa rồi cảm giác tốt lắm.”

Hồn khẽ nói một câu.

“Di?” Cảm giác gì tốt lắm, Phong Hiên đã không rõ tình huống hiện tại. Tiếp theo đã bị động tác kế tiếp của Hồn dọa hoảng.

Cánh môi mỏng của Hồn nhẹ nhàng áp lên môi Phong Hiên, chậm rãi cọ xát, cứ nhu đang cảm thụ xúc cảm ở nơi đó—— Phong Hiên lúc này đã bị dọa choáng váng—— cánh môi lành lạnh của Hồn dán lên môi Phong Hiên, có cảm giác là lạ, tiếp đó Hồn vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một chút trên môi Phong Hiên.

“Ngọt.”

Sau khi tự nhiên cho ra kết luận, Hồn lại áp lên, ngậm lấy cánh môi Phong Hiên mà liếm mút, ngẫu nhiên lại dùng răng nanh nhẹ nhàng gặm cắn vài cái, như đang ăn thứ gì đó rất ngon lành.

Phong Hiên rùng mình, trong đầu đột nhiên có một ý niệm không tốt chút nào—— người này, không phải muốn ăn mình đi?

Trước kia Phong Hiên từng xem qua một ít ghi chép, trong đó nói cương thi rất thích ăn thịt người, chính là Hồn tiến hóa tới cấp độ này vẫn muốn ăn thịt người sao? Tuy thực tế thì hành vi của hai người gọi là hôn môi, nhưng trước đó Hồn hoàn toàn không biểu hiện có hảo cảm với Phong Hiên a, hơn nữa hắn vừa liếm lại cắn, hệt như đang ăn gì đó a.

Ngay lúc Phong Hiên rối rắm không biết có nên phản kháng hay không thì Hồn lại có hành động, hắn vươn đầu lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng tiến vào khoảng giữa đôi môi Phong Hiên, ngay lúc Hồn làm ra hành động này, Phong Hiên hoa lệ hóa đá.

Phong Hiên chỉ cảm thấy đầu lưỡi linh hoạt nhích tới nhích lui trong miệng mình gây ra sóng gió. Cảm giác thực thoải mái từ miệng truyền tới, đây là cảm giác hôn môi sao? Thật thoải mái, trách không được thối phụ thân luôn tìm cơ hội hôn ba ba. Chính là, chính là, mình với Hồn là bằng hữu a, hơn nữa Hồn hẳn không biết hàm nghĩa hôn môi đi. Như vậy, làm vậy giống như——

Đột nhiên đẩy Hồn ra, cánh môi hai người kéo ra một sợi chỉ bạc thật dài, Phong Hiên đỏ mặt, nhìn Hồn theo sợi chỉ bạc tiến tới, lại nuối tiếc liếm liếm môi mình vài cái, giống như vẫn chưa thỏa mãn.

“Ngươi, ngươi không thể làm vậy, chúng ta là bằng hữu.”

Phong Hiên che miệng đỏ mặt, hô to với Hồn.

“Vì cái gì?” Hồn khó hiểu, biểu tình thoạt nhìn thực vô tội.

“Này là việc chỉ có bầu bạn có thể làm.”

Cho dù vô tội cỡ nào thì đây cũng là nụ hôn đầu tiên của Phong Hiên a, nó vốn muốn giữ lại cho bầu bạn tương lai!

“Chính là thực thoải mái.”

Hồn thẳng thắn nói ra điểm này.

Mặt Phong Hiên lại càng đỏ hơn, quả thực, quả thực thực thoải mái.

“Kia cũng không được, đây là việc chỉ có bầu bạn mới có thể làm.”

“Vậy ta làm bầu bạn của ngươi tốt lắm.” Hồn thực thuận miệng nói.

Trái tim Phong Hiên nhảy dựng, ánh mắt đảo qua gương mặt Hồn, lập tức kiên quyết nói: “Không được, không yêu thì không thể trở thành bầu bạn.”

“Kia cái gì là yêu?”

“Ta cũng không biết.” Phong Hiên cũng chưa từng yêu ai, làm sao biết: “Ngươi không phải sắp theo ta về nhà sao? Đợi đến nhà ta ngươi sẽ biết, phụ thân cùng ba ba ta, đại ca cùng Văn Trạm đều là bầu bạn thực yêu nhau.”

Hồn cái hiểu cái không gật đầu, sau đó thất vọng hỏi: “Kia trước đó không thể hôn ngươi sao?”

“Không thể!”

Phong Hiên che miệng, thực kiên quyết trả lời.

“Được rồi.” Bộ đáng thực đáng tiếc.

Phong Hiên lại đỏ mặt.

Sau hôm đó, Phong Hiên liền cảm thấy lúc ở một chỗ với Hồn luôn cảm thấy không được tự nhiên. Phong Hiên cứ cảm thấy người này càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thuận mắt, bình thường không có việc gì cứ nhìn chằm chằm đôi môi đỏ au của người ta.

Phong Hiên cảm thấy mình khẳng định đã có vấn đề.

Lờ mờ, bọn họ đã đi tới phụ cận kết giới.

“Vì sao bên này kết giới của các ngươi lại giống bên chúng ta?”

Phong Hiên nhìn hắc động cùng những rặng núi cao giống hệt tinh cầu bên kia hỏi.

Hồn lắc đầu, ý bảo mình không biết.

“Vì sao các ngươi không phái người thủ bên này a, không sợ chúng ta bên kia tấn công sao? Tuy, khả năng phát sinh sự tình này là cực nhỏ. Bất quá cũng không phải không có khả năng nga, dù sao nhân tộc chúng ta không tới thì những tộc khác không biết tình huống có thể sẽ nảy lòng tham a.”

“Sẽ không, bọn họ sẽ lạc đường, sau đó đói chết.” Thời gian dài như vậy cũng đủ để Hồn có hiểu biết về sinh vật trên tinh cầu.

“Đúng a.” Nơi này lớn như vậy, lại còn hẻo lánh, còn không có gì để phân biệt phương hướng, đến đây cũng chỉ có thể chịu chết. Phong Hiên nhún nhún vai, cảm thấy chính mình quả thực là biến ngốc rồi, khẳng định là vì ở đây quá lâu. Vì thế mới nói vẫn mau chóng về nhà thì tốt hơn.

“Vậy hiện giờ làm sao?”

Chẳng lẽ lại phải nhảy xuống?

“Nhảy xuống đi.” Hồn lời ít ý nhiều nói.

Nhìn nhìn bên dưới sâu không thấy đáy, lại quay đầu lại nhìn Hồn.

“Ngươi xác định?”

“Ân.”

Được rồi: “Chúng ta cùng nhau?”

“Ngươi trước, sau đó tới ta.”

囧, người này không phải đang lừa mình đi? Phong Hiên nghi ngờ nhìn Hồn, phát hiện vẻ mặt người ta thực thản nhiên, rất có cảm giác ngươi tin hay không thì tùy, không tin thì không thể trở về.

“Ta nhảy, ngươi nhớ tìm ta nga. Ta ở nhân tộc, lỡ như chúng ta bị tách ra, ngươi cũng biết chỗ để tìm ta.”

Nói xong, Phong Hiên nhắm mắt lại, nhảy xuống.

Lúc ở giữa không trung, Phong Hiên mất đi cảm giác, sau đó lúc tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong rừng rậm. Xung quanh đều là đại thụ che kín bầu trời, có lẽ Phong Hiên nên cảm thấy may mắn vì mình không bị dã thú ăn tươi.

Lấy thiết bị liên lạc với căn cứ: “Lam Việt, ta đã trở về.”

Một lát sau, trong đầu truyền tới âm thanh của Lam Việt: “Phong Hiên?! Ngươi rốt cuộc đã về rồi, mấy năm nay mọi người đều thực lo lắng cho ngươi. Nhất là Minh Phong, cả ngày đều buồn rầu, Phong Hổ luôn ồn ào nói chờ ngươi về nhất định phải đánh mông tiểu tử không nghe lời này một phen.”

Mấy năm nay, Lam Việt rốt cuộc đã sinh ra ý thức của mình, bất đồng với cá tính của Bội La, Lam Việt vẫn rất nề nếp, chỉ là có đôi khi lại có chút phúc hắc.

Nghe thấy âm thanh quen thuộc lại có chút xa lạ, Phong Hiên thả lỏng nằm trên mặt đất, cũng không quản mặt đất có chút ướt át, nằm lên hơi lạnh có chút không thoải mái. Loại cảm giác này, thực đã lâu không cảm nhận được a.

“Mọi người thế nào?”

“Đều tốt lắm, bất quá bọn Phong Báo luôn tự trách vì đánh mất ngươi. Tuy Minh Phong cùng Phong Hổ chưa từng trách cứ bọn họ. Minh Phong vẫn luôn buồn rầu, tuy cậu ta không biểu hiện ra ngoài, còn Phong Hổ thì vẫn tin tưởng ngươi sẽ trở về. Vì thế cả ngày luôn nói chờ ngươi về phải làm thế nào thu thập ngươi…”

Nghe Lam Việt kể lại chuyện mấy năm nay, khóe miệng Phong Hiên dần dần lộ ra tươi cười. Không đúng! Gia hỏa Hồn đâu rồi?

“Lam Việt, ngươi luôn giám thị kết giới, có phát hiện có người nào từ bên trong tiến ra không?”

“Không có, ta không có biện pháp giám thị nơi đó. Ngay cả ngươi, nếu không phải ngươi lấy thiết bị liên lạc ra khỏi túi không gian thì ta cũng không biết ngươi ở đâu. Làm sao vậy?”

“Không có việc gì, ở tử linh giới ta quen biết một bằng hữu, hắn vốn cũng theo ta trở về, chính là tới giờ vẫn chưa thấy xuất hiện, ta có chút lo lắng.”

“Bằng hữu?! Ngươi thực lợi hại, ở bên kia cũng có thể giao tiếp bằng hữu a?”

Phong Hiên gãi gãi đầu: “Đúng vậy, cũng nhờ hắn, nếu không ta khẳng định không trở về được.” Ở đại địa bên mông kia, một mình nó cơ hồ không có khả năng tìm được kết giới. Có thể, trước khi tìm được thì nó đã hỏng mất rồi.

“Đúng rồi, hiện giờ ta đang ở đâu?”

“Cách lãnh địa nhân tộc không xa, ta đã thông tri bọn Minh Phong, ngươi cứ chờ ở đó, bọn Minh Phong lập tức tới ngay. Thực kì quái, vì sao ngươi lại xuất hiện ở nơi cách kết giới xa như vậy a?”

“Không biết, lúc ta rơi vào bên kia cũng bị văng tới một nơi cách kết giới rất xa.” Bất quá lúc về lại gần nhà như vậy, cũng thực may mắn.

Hoạt động cơ thể một chút, Phong Hiên đứng lên, dựa theo chỉ dẫn của Lam Việt đi về hướng bọn Minh Phong đang tới.

Không bao lâu sau, rừng rậm trước mặt Phong Hiên bắt đầu phát ra âm thanh của nhân loại. Đứng lại, chờ đợi người đang tới. Theo âm thanh tới gần, tim Phong Hiên đập càng lúc càng nhanh, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi, bắt đầu suy nghĩ miên man xem ba ba hiện giờ thế nào, phụ thân ngốc không biết có đánh mông mình thật không, còn nữa, làm thế nào giải thích với bọn họ những chuyện mình đã trải qua mấy năm nay…

“Hiên!”

Là giọng ba ba!

Phong Hiên ngẩng mạnh đầu, nhìn thấy bóng dáng Minh Phong đang dùng tốc độ cực nhanh tiến lại đây.

Phong Hiên đón nhận cái ôm của ba ba, hảo nhớ bọn họ a. Ánh mắt vô thức ươn ướt. Nhắm mắt lại, muốn đẩy dòng nước mắt đang trào dân ra ngoài, sau đó bị ôm vào một vòng tay quen thuộc.

Di? Cảm giác này, không phải ba ba?!

Mở mắt, ngẩng đầu: “Hồn?” Đến từ lúc nào?

Hồn ôm Phong Hiên, ánh mắt xinh đẹp nhìn Minh Phong: “Người này là ai?”

Minh Phong bình tĩnh đứng ở một bên, nam nhân xinh đẹp đang ôm đứa con của mình tuyệt đối không đơn giản, cư nhiên còn trong khoảng cách ngắn như vậy cướp lấy Hiên, còn làm cậu hoàn toàn không có cơ hội phản ứng.

“Ta là ba ba nó, Hiên, vị này là?”

“Hắn là Hồn, là bằng hữu ta quen ở tử linh giới.”

Minh Phong không ừ hử gì gật gật đầu, biểu thị đã biết. Phong Hổ đi tới, ôm lấy vai Minh Phong. Cười hì hì nói với Phong Hiên: “Xú tiểu tử này, rốt cuộc cũng chịu trở về.”

Tuy trên mặt vẫn làm biểu tình thờ ơ như không, nhưng kích động trong ánh mắt y ai cũng thấy được.

“Đúng vậy, thối phụ thân, ta lại về giành ba ba với ngươi đây, rất không cao hứng đi.” Ánh mắt Phong Hiên đầy hơi nước, có chút nghẹn ngào nói.

Phong Hổ ra vẻ xem nhẹ hừ một tiếng: “Chỉ bằng ngươi, tỉnh lại đi. Ta mới là người quan trọng nhất của Minh Phong.”

Minh Phong thu thập xong cảm xúc kích động, khôi phục bình tĩnh, cậu nói với đứa con ngốc của mình đang an ổn dựa vào lòng ngực người nọ: “Được rồi, không cần vừa về đã cãi nhau với phụ thân ngươi. Mang theo bằng hữu của ngươi, chúng ta về nhà.”

Nói xong, Minh Phong kéo tay Phong Hổ, cho y một ánh mắt, hai người liền đi ở phía trước. Ai, xem ra đứa con sắp phải gả cho người ta rồi.

Phong Hiên lúc này mới phát hiện mình đang dựa vào lòng ngực Hồn, thực là, mình còn cao hơn cả Hồn, còn cường tráng hơn, dựa vào lòng hắn nhìn thế nào cũng thực mất tự nhiên. Hèn chi vừa rồi ánh mắt của ba ba cùng phụ thân cứ là lạ.

Phong Hiên rời khỏi lồng ngực Hồn, kéo hắn đuổi theo Minh Phong cùng Phong Hổ.

“Bọn gia gia đâu?”

“Đi tới bộ lạc khác thương lượng sự tình, phải qua vài ngày nữa mới trở về.”

Lúc trở lại bộ lạc, có vẻ Minh Phong cùng Phong Hổ không thông báo chuyện Phong Hiên trở về. Vì thế mọi người thấy Phong Hiên, phản ứng đầu tiên chính là dụi dụi mắt xem có phải mình nhìn lầm rồi không. Sau đó mới hoan hô xông tới: “Hiên, ngươi đã về rồi.”

“Trở về là tốt rồi, chúng ta biết tiểu tử ngươi sẽ không có việc gì mà.”

“Đúng vậy, đúng vậy…”

“U, còn mang một mỹ nhân về a, Hiên, đây là bầu bạn của ngươi sao?”

“Bộ dạng thật khá a, Hiên, ngươi cũng thực có phúc khí.”



Mọi người đều tranh nhau nói, một nhà Phong Hổ tươi cười đáp lại. Nhất thời trong bộ lạc hòa thuận vui vẻ, Hồn đến bây giờ vẫn luôn nghiêm mặt, thật ra có chút bất ngờ.

Qua một hồi lâu, cùng mọi người hàn huyên một chốc bọn họ liền trở về nhà.

“Hiên, ngươi cùng Hồn là sao?”

Minh Phong thấy hai đứa nhỏ nắm tay nhau.

Phong Hiên theo ánh mắt ba ba nhìn thấy tay bọn họ, vội vàng buông ra. Sau đó, vừa nhấc đầu liền thấy ánh mắt trêu chọc của phụ thân, lập tức đỏ mặt.

“Ha ha, tiểu tử, đỏ mặt cái gì. Thực không giống đứa con của ta cùng Minh Phong, thích thì cứ thoải mái nói ra thôi.”

Phong Hổ cười lớn ôm Minh Phong, hung hăng hôn lên môi cậu một cái, làm mẫu cho đứa con.

“Chúng ta là bằng hữu, là bằng hữu!” Phong Hiên đỏ mặt lầm bầm.

“Nga nga, ta biết, các ngươi là ‘bằng hữu’ tốt.” Phong Hổ cười xấu xa, không tin tưởng lời đứa con chút nào.

“Tốt lắm, hai người các ngươi, đừng nháo loạn. Nhiều năm như vậy rồi còn chưa cãi đủ à. Đi bắt chút con mồi trở về làm cơm tối.”

Đuổi đứa con cùng bầu bạn đi, Minh Phong xoay người đối mặt với Hồn.

“Ngươi ở tử linh giới có thân phận gì?”

Hồn vẫn nghiêm mặt như cũ, không trả lời.

“Ngươi thực để ý Hiên? Ta là ba ba nó, sẽ không thương tổn nó. Hơn nữa, nếu có chuyện thì nó thực nghe lời ta. Bất cứ chuyện gì!”

Hồn hơi nhíu hàng mi xinh đẹp, mở miệng.

“Ta muốn làm bầu bạn Hiên.”

“Như vậy, ngươi yêu nó không?”

“——không biết. Ta không biết yêu là gì, nhưng ta có thể vì Hiên mà không tấn công tinh cầu này. Muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Hiên, hơn nữa rất muốn hôn Hiên lần nữa.”

Minh Phong tin tưởng mình vừa nghe được một chữ thực mập mờ.

“Các ngươi đã hôn môi?”

“Ân.” Chính là sau đó Phong Hiên không chịu để hắn hôn nữa.

——

“Nếu ngày nào đó, ngươi có thể xác định mình yêu Hiên, ta liền đồng ý chuyện hai ngươi, thậm chí, ngươi có thể không cần nhận sự đồng ý của ta có thể làm bầu bạn của nó. Nếu không, cho dù tử linh giới các ngươi tiến công tinh cầu, ta cũng không đồng ý chuyện này.”

Hồn nghe xong, nhìn Minh Phong thật sâu một chốc.

“Hảo.” Một hồi lâu sau mới mở miệng đáp ứng.

“Ba ba, ta đã trở về. Oa, chúng ta mang về thiệt nhiều thứ a. Hồn, hôm nay ngươi có lộc ăn a, ba ba ta nấu ăn là ngon nhất thế giới.”

Minh Phong thấy Hồn nghe thấy âm thanh Phong Hiên thì biểu tình trở nên ôn hòa rất nhiều, hài lòng gật gật đầu.

Có vương tử linh giới làm con rể, có vẻ cũng không tệ.

Xem ra sau này phải dạy đứa con một chút tri thức về phương diện nào đó, rõ ràng so với đối phương còn cao lớn hơn một chút lại bị người ta đặt ở dưới thì không phù hợp với thẩm mỹ của cậu a.



Toàn Văn Hoàn.