Xuyên Qua Làm Chủ Một Gia Đình

Chương 62-4




Nhị nương nhìn thấy dáng vẻ Trương Mai chật vật, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái, liền cười hướng về mọi người nói: "Đa tạ các vị bênh vực lẽ phải, cơm hôm nay tất cả đều bớt tám phần trăm, "

"A, được, nhị nương muội tử quả nhiên hào phóng, bất quá chúng ta cũng không phải vì bớt tám phần trăm của ngươi, nữ nhân như vậy, thực sự không xứng làm nữ nhân, quả thực ném hết mặt mũi nữ nhân chúng ta cho nên chúng ta mới nói giúp vài câu, bất quá nếu nhị nương muội tử hào phóng như vậy, chúng ta cũng phải thoải mái tiếp nhận rồi, "

Thực khách bình thường cùng nhị nương quan hệ tốt cười nói, mới vừa nói xong mọi người đều tán thành,

Nhị nương cũng vội nói "Tiểu muội đương nhiên biết, bất quá chỉ bằng đại gia dám bênh vực lẽ phải, Lưu nhị nương ta nên khâm phục đại gia, đến, đại gia cứ thỏa sức ăn, không đủ tiền coi như tính cho ta, "

"Được, nhị nương muội tử thật phóng khoáng, ta khâm phục, " một thực khách tán thưởng nhìn về phía nhị nương,

Trong đại sảnh, thực khách cũng dồn dập tán thưởng nhị nương, đúng là náo nhiệt cực kỳ,

Nhị nương đem thực khách trong đại sảnh an bài xong thì vội vàng đi tới sau  bếp, vừa vào đến bếp liền nhìn thấy Lưu Lam đang yên lặng ngồi một chỗ.

Lưu Lam thấy nhị nương đến, trên mặt đau thương nói "Nhị nương, bất kể nói thế nào chúng ta cũng làm phu thê đến mấy năm, coi như ta không có công lao, cũng nên có khổ lao a, ta mỗi ngày đem công công bà bà hầu hạ tốt,  lại sinh cho nàng sinh một nữ nhi, việc trong nhà đều là ta làm, cho dù nàng cả ngày ăn uống chơi bời, không chịu làm việc gì, ta cũng chưa từng oán giận qua, nhưng nàng hôm nay làm sao còn có thể, còn có thể nói ra nói những lời như vậy?"

Nói xong nước mắt Lưu Lam liền không khống chế được chảy ra, làm sao cũng không ngừng được,

Đây là lần đầu tiên sau khi nhị nương sống lại nhìn thấy Lưu Lam khóc, tiếng khóc của Lưu Lam rất nghẹn ngào, khiến người ta nghe xong rất đau lòng,

Nhị nương biết người ca ca này của mình sinh hoạt luôn luôn không tốt, trước đây khi mình chưa xuyên việt tới, sinh hoạt của Lưu Lam càng đau khổ hơn.

Từ khi mình đến, có sự giúp đỡ của mình, sinh hoạt của Lưu Lam mới tốt hơn rất nhiều,

Thế nhưng thường ngày Lưu Lam rất chăm chỉ, có thể chịu được cực khổ, mặc kệ có bao nhiêu khó, nhị nương cũng chưa từng thấy Lưu Lam khóc, càng chưa từng thấy Lưu Lam than mệt một tiếng.

Nhị nương đi tới bên người Lưu Lam, nhẹ nhàng đem Lưu Lam ôm vào trong lồng ngực,

"Ca ca,chuyện  trước đây hãy để cho nó qua đi, nữ nhân như Trương Mai không xứng với ca ca, nàng hưu ca ca, đó là bản thân nàng không có phúc, một ngày nào đó nàng sẽ phải hối hận, "

"Ô ô, " Lưu Lam tại thời điểm mình khổ nhất được cảm nhận được người thân quan tâm, tiếng khóc của Lưu Lam rốt cục nhịn không được bật ra

Nghe thấy tiếng khóc Lưu Lam lớn hơn một chút, nhị nương trái lại thở phào nhẹ nhõm, có thể khóc thành tiếng là tốt rồi a,

"Ta biết ca ca không phải không nỡ  nữ nhân Trương Mai kia, ca ca là lo lắng Thần Dương có đúng hay không, ca ca sợ người ta nói Thần Dương là hài tử không có nương, sợ Thần Dương chịu oan ức có đúng hay không?"

Lưu Lam khóc càng to hơn, nhị nương biết mình đoán đúng,

Nói tiếp: "Ca ca không cần lo lắng, trải qua mấy ngày nay, ta  biết Thần Dương là một hảo hài tử tâm địa thuần lương, nếu như ca ca đồng ý đem Thần Dương dùng danh nghĩa của ta, sau đó để ta giáo dục Thần Dương, có được hay không?"

Lưu Lam tiếng khóc càng to hơn, nhị nương ôm vai Lưu Lam,cánh tay lại nắm thật chặt,

"Ca ca là lo lắng ta sẽ không đối tốt với Thần Dương sao? Ca ca yên tâm đi, ta sẽ coi Thần Dương là con của  mình, những ngày tháng chung đụng này, ca ca hẳn phải biết, hiện tại nhị nương nói là làm, "

"Không, không, ca ca làm sao sẽ không tin ngươi đây? Chỉ là..." Lưu Lam vội vàng ngẩng đầu lên giải thích,

"Ca ca yên tâm đi, không có nhưng nhị gì hết? Ở trong lòng ta ca ca là tốt nhất, ta sẽ không bởi vì ca ca bị hưu liền xem thường ca ca, Thần Dương cũng như thế, Thần Dương là con của ca ca, ca ca nên tin tưởng Thần Dương, Thần Dương không phải loại người tùy tiện tin tưởng lời của người khác, chờ Thần Dương lớn rồi nhất định sẽ hiểu cho ca ca, "

"Có thật không? Thần Dương thật sự sẽ không trách ta sao? Rõ ràng hiện tại nàng có cơ hội nhận nương, "

"Sẽ không, Thần Dương sẽ không hi vọng nương mình là loại dáng vẻ kia, Trương Mai căn bản không xứng làm nương Thần Dương, Thần Dương nhận Trương Mai, nói không chừng còn có thể bị Trương Mai dạy xấu, cho nên ca ca không sai, nếu ca ca không muốn trở về, vậy ta nhất định sẽ trợ giúp ca ca, Thần Dương để ta đi nói, tuy rằng Thần Dương còn nhỏ, thế nhưng Thần Dương là đứa bé hiểu chuyện, nhất định sẽ hiểu. "

Cuối cùng, nhị nương khuyên can đủ đường khiến Lưu Lam thông suốt, chí ít Lưu Lam đã không khóc, trên mặt cũng không còn vẻ đau thương.

Nhị nương biết lời của mình có tác dụng, Lưu Lam hiện tại nhất định đã có chút nghĩ thông suốt rồi.

Trời tối, nhị nương cùng Lưu Lam trở về nhà, mới vừa tiến vào nhà liền nhìn thấy Lý Thanh sắc mặt lo lắng hướng về nhị nương đi tới,

Lý Thanh nhẹ giọng nói với nhị nương: "Thê chủ, thê chủ của ca ca đến rồi, bảo là muốn mang theo ca ca cùng Thần Dương về nhà, cha ở bên trong đang nói chuyện cùng nàng. "

"Cái gì?" Nhị nương mở to mắt không thể tin được nhìn về phía Lý Thanh, nhị nương thật có chút khâm phục Trương Mai, tại chỗ của mình không có chiếm được chỗ tốt lại chạy đến nhà mình, đến thuyết phục Lưu Lý thị đến rồi, hi vọng Lưu Lý thị không có đáp ứng, nếu không ca ca của mình liền thảm,

Đi theo bên người nhị nương, Lưu Lam vừa nghe Trương Mai đến rồi liền sợ đến một mặt trắng bệch,

Nhị nương nhìn thấy mình thật vất vả mới khuyên nhủ được ca ca, hiện tại lại bắt đầu xảy ra chuyện không vui trong lòng thì càng thêm tức giận Trương Mai,

"Thanh nhi ngươi nhìn ca ca, hảo haỏ an ủi ca ca, ta đi xem xem, "

"Ai, được, thê chủ cứ việc đi đi, ca ca ta sẽ chăm sóc tốt, " Lý Thanh bảo đảm nói,

Nhị nương cười cười hướng về an ủi Lý Thanh, sau đó nhị nương lập tức  vội vội vàng vàng vào phòng, nhị nương vừa vào phòng thì nhìn thấy Lưu Lý thị ngồi ở thượng vị một mặt làm khó dễ.

Mà Trương Mai ngồi ở phía dưới có chút lấy lòng hướng về Lưu Lý thị nói cái gì đó, tình cờ Trương Mai còn dùng con mắt tham lam của nàng đánh giá chung quanh nhà nhị nương gia, tựa hồ đang đánh giá nhà nhị nương đến cùng giá trị bao nhiêu?