Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương

Chương 109




Lý Hà Hoa ngồi trên ghế, đem Thư Lâm đặt trên đùi, duỗi tay lấy rổ lại gần, xốc vải bố bên trên lên rồi lấy bình nước bên trong ra: "Bảo bối, hôm nay ta nấu canh cho ngươi, uống rất ngon, mau tới nếm thử."

Vừa nói vừa đem canh từ trong bình đổ ra chén, dùng muỗng của mình mang tới múc một muỗng đưa tới bên miệng tiểu hài tử, Thư Lâm tập tức há miệng nuốt xuống.

Lúc này Trơng Lâm thị đã phơi xong quần áo đi đến, nhìn hai người vài lần, trong mũi hừ một tiếng.

Lý Hà Hoa nghe thấy cũng làm như không nghe, tiếp tục đút tiểu hài tử uống canh: "Này bảo bối, ăn miếng thịt, thịt bên trong đều phải ăn hết, ăn xong rồi là có thể nhanh chóng cao lớn lên."

Tiểu hài tử nghe vậy, miệng há lớn hơn nữa một ngụm cắn hết nửa miếng thịt, miệng nhỏ nỗ lực nhai nhai mà ăn.

Trương Lâm thị ở một bên nhìn thấy mà bực, nghẹn một hơi khó chịu. Tiểu hài tử này bình thường đối với cơm bà nấu không thèm nhìn, dỗ như thế nào cũng ăn, hiện tại nữ nhân này nấu cái gì mà ăn tại ngon đến như vậy, quả thực tức chết bà.


Bà mỗi ngày ở nhà chăm tiểu hài tử này, nhưng trước giờ không thấy hắn đối với mình thân như vậy, hiện tại lại ngược lại, thấy nữ nhân này liền tự mình nhào tới, tiểu bạch nhãn Lang làm bà già này tức chết mà....

Nếu Lý Hà Hoa biết hiện tại trong lòng Trương Lâm thị suy nghĩ gì không chừng sẽ cười chết.

Sau khi Lý Hà Hoa liên tiếp đút cho tiểu hài tử hai chén canh, sờ sờ bụng nhỏ lại phát hiện đã phình phình tiền không đút nữa: "Bảo bối ngoan, bụng đã no rồi chúng ta không thể ăn nữa."

Thư Lâm nhấp nhấp môi, nhìn canh trong bình liếc mắt một cái, chớp chớp mắt tựa hồ rất không nỡ.

Lý Hà Hoa quả thật bị đôi mắt nhỏ của hắn làm cưng chết, lần đầu tiên cảm nhận được vui sướng khi có hài tử, nhịn không được ở trên ót hắn lại hôn một cái.

"Được rồi, chúng ta còn có cái khác ăn ngon nữa đấy." Lý Hà Hoa lấy điểm tâm trong rổ ra cho tiểu hài tử xem: "Con xem, điểm tâm cũng mang đến nhưng mà buổi tối không thể ăn biết không? Buổi tối ăn răng sẽ bị hỏng."


Thư Lâm lại chớp chớp mắt, Lý Hà Hoa coi như đây là hắn gật đầu đáp ứng.

À đúng rồi, còn y phục chưa đưa cho tiểu hài tử. Nhớ tới y phục làm cho Thư Lâm, Lý Hà Hoa đem tiểu hài tử trên đùi buông xuống, đem y phục lấy ra so trên người hắn: "Bảo

bối, đây là ta làm y phục mới cho ngươi, chúng ta thử xem xem có vừa không nhé?"

Đôi mắt tiểu hài tử nhìn y phục trên người, lại ngẩng đầu nhìn Lý Hà Hoa, đôi mắt to đen lúng liếng sáng ngời.

Lý Hà Hoa cảm thấy tiểu hài tử nhất định cũng thật cao hứng khi có y phục mới mặc, vì thế hỏi hắn: "Vậy bảo bối, ta có thể cởi y phục ngươi ra sau đó thay cái mới được không?"

Tiểu hài tử nhìn nàng một lát, tay nhỏ khẽ nhếch, hiển nhiên là đồng ý. Thư Lâm có thể đáp lại nàng như vậy Lý Hà Hoa sắp cao hứng muốn chết, nhẹ nhàng mà đem y phục trên người hắn cởi ra, kết quả liếc mắt một cái tâm nháy mắt run lên.


Trên người tiểu hài tử gầy đến trơ hết xương sườn, nhưng điều làm Lý Hà Hoa căng thẳng như vậy không phải do hắn gầy, mà là trên cơ thể gầy ốm kia cũng không giống như hài tử bình thường da trắng như sứ mà là vết thương trải rộng, dày đặc vết sẹo, mới cũ có đủ vừa nhìn là biết chính là trường kỳ bị đánh mới có.

Nhà này ai sẽ đánh tiểu hài tử? Trừ bỏ nguyên chủ nàng không còn nghĩ ra ai nữa.

Lý Hà Hoa nghẹn một hơi ở cổ, cực kì khó chịu, trong lòng dường như có lửa đốt, nàng thật sự không hiểu một mẫu thân như thế nào có thể làm ra được chuyện như vậy, thân sinh cốt nhục của mình không phải nên đau đều đau không hết sao?

Đây quả thật không phải là người, trách không được tiểu hài tử lại sợ nàng như vậy, trách không được người Trương gia chán ghét nàng đến thế.