Xuyên Qua Nông Phụ Làm Trù Nương

Chương 192




"Tương Thiết Sơn, ta đã tuyển thêm tiểu nhị mới, quán chúng ta đủ người rồi, không cần người hỗ trợ. Nếu ngươi một hai đòi hỗ trợ ta sẽ đưa ngươi tiền công, nếu ngươi không cần tiền công thì không nên động thủ."

Mày Trương Thiết Sơn nhăn lại, tư vị trong lòng thực khó tả, qua một lúc lâu mới chậm rãi buông đồ vật trong tay xuống, lui qua một bên.

Trong lòng Lý Hà Hoa cũng có chút khó chịu. Nàng biết hắn muốn giúp nàng, nhưng mà nàng đã hạ quyết tâm cự tuyệt hắn, nếu còn để hắn hỗ trợ vậy nàng sẽ thành loại người gì? Cho nên cứ như vậy đi, thêm vài lần nữa hắn sẽ bị thái độ của nàng chọc giận mà bỏ đi, đến lúc đó thì tốt rồi.

Lý Hà Hoa cưỡng bách chính mình không nghĩ không nhìn, chuyên tâm đề cử món mới của mình.

Muốn mở rộng món mới nhất định phải có người ăn trước, cho nên Lý Hà Hoa liền giới thiệu cho một vị lão khách nhân thường xuyên tới.


Vị lão khách nhân này trong nhà làm buôn bán, hiện tại công việc đều giao cho nhi tử, lão nhân gia chỉ thanh thanh nhàn nhàn hưởng phúc.

Lão nhân gia đình thường không có yêu thích gì, chỉ yêu thích món ăn ngon.

Ông ấy đặc biệt thích ăn ngon, người khác nếu nói món gì ăn ngon ông nhất định phải đi nếm thử, từ lần đầu tiên trong lúc vô ý tới sạp nàng ăn cơm một lần, từ đó về sau ba ngày hai bận đều tới, không chỉ tự mình đến ăn mà còn đóng gói mang về.

Có thể nói lão gia tử là khách hàng trung thành của Lý Hà Hoa.

Lý Hà Hoa thấy lão gia tử tới thì nói với ông: "Lão gia tử, hôm nay quán ta có thêm ba món mới, ngài có muốn thử không?"

Lão gia tử quả nhiên hứng thú nói: "Nha đầu, ngươi mau nói cụ thể cho ta có những món mới gì?"

Lý Hà Hoa đem ba món mới cẩn thận giới thiệu một lần.


Lão gia tử nghe Lý Hà Hoa giới thiệu càng cảm thấy hứng thú, liền nói: "Vậy nha đầu, ngươi làm cho ta món hương oa gì đó đi, ta nếm thử xem."

Lý Hà Hoa gật đầu: "Được, lão gia tử, chỉ mình ngài ăn nên lấy phần nhỏ nhất đi. Ta nhớ rõ ngài không thể ăn cay, vậy chỉ thêm một chút ớt được không?"

Lão gia tử vừa lòng gật đầu: "Không tồi không tồi, xem ra ngươi nhớ khẩu vị của ta rất rõ ràng."

Lý Hà Hoa cười đáp: "Tất nhiên, ngài chính là khách quen của ta, sao ta có thể không nhớ chứ? Lão gia tử, ngài mau ngồi xuống, ma lạt năng sẽ lập tức có ngay."

Xung quanh có không ít người nghe hai người nói chuyện, tự nhiên nghe được Lý Hà Hoa nói ba món mới, mọi người đều cảm thấy khá tò mò, nhưng đa số mọi người không dám thử trước.

Hiện tại thấy vị lão nhân này muốn một phần, mọi người xung quanh đều chờ nhìn xem rốt cuộc là món gì.


Lý Hà Hoa tay chân lanh lẹ lấy ra một phần nguyên liệu ma lạt hương oa đã chuẩn bị xong ra, thổi lửa bỏ dầu và gia vị, sau đó bắt đầu chế biến, chỉ một lát sau một phần ma lạt hương oa đã làm xong.

Bởi vì không kịp đặt làm nồi nhỏ, cho nên tạm thời Lý Hà Hoa để đồ ăn vào trong chậu bưng qua cho lão gia tử, cộng thêm một phần cơm tẻ.

"Lão gia tử, đây là phần ma lạt hương oa của ngài, ngài mau nếm thử xem."

Lão gia tử đầu tiên ngửi mùi thơm, cảm thấy hương vị này rất ngon, so với cơm chiên các thứ trước kia còn thơm hơn, hơn nữa càng nhìn càng muốn ăn, vì thế lập tức cầm đũa gắp đồ ăn cho vào miệng.

Lão gia tử chậm rãi nhấm nháp, thật lâu sau mới nuốt xuống, sau đó không nói hai lời lấy một miếng cơm tẻ đưa vào miệng, lại lần nữa gắp một đũa đồ ăn bỏ vào miệng.
Tuy rằng dáng vẻ của ông lúc ăn rất thong thả ung dung, nhưng biểu tình hưởng thụ trên mặt đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được.

Hiển nhiên là không cần nói cũng biết đối phương cực kì vừa lòng.

Lão gia tử ăn liền ba miếng mới dừng lại nói với Lý Hà Hoa: "Nha đầu, ma lạt hương oa này của ngươi làm rất tốt! Chủng loại lại nhiều, có rau có thịt, hơn nữa ăn cũng rất ngon."