Xuyên Sách Chi Phù Mộng Tam Sinh

Chương 55: Tâm tư thông suốt (1)





Nhạc Phồn lúc rời đi, suy nghĩ một chút, nàng quyết định lần nữa đi gặp Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng. Những chuyện này nói cùng các nàng tốt hơn nhiều so với việc báo cho những người khác, dù sao nàng là từ Bạch Liễm biết được, nếu kể cho những người trong Tu Chân giới, bọn họ khả năng không tin tưởng, thậm chí sẽ mang phiền phức đến cho Bạch Liễm. Ngược lại, đối với Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng, nàng không có loại này lo lắng.

Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng nghe xong cũng là chấn kinh vạn phần. Tô Tử Ngưng nhớ lại đời trước, rõ ràng cho đến khi nàng chết bởi Độ Kiếp, nàng cũng chưa từng nghe nói Ma tộc nghênh đón vị thủ lĩnh nào. Trừ lúc ấy trong lục đại hộ pháp, Nữ Nguyên đem tinh hồn của Thác Bạt luyện hóa, thành công chữa trị nội thương, nàng ta liền đi vào Độ Kiếp chi cảnh, khiến cho Ma tộc thực lực tăng mạnh, từ đó bắt đầu xâm chiếm Tu Chân giới. Thế nhưng đó là chuyện hơn trăm năm sau, vì cớ gì hiện tại lại xảy ra? Vị thủ lĩnh kia, thật sự là Nữ Nguyên hay sao?
Tần Mặc Hàm trong lòng cũng có chút ngưng trọng, dựa theo hướng đi vốn có của kịch bản, ngoại trừ Nữ Nguyên thì Ma tộc cũng không có cái gì gọi là thủ lĩnh. Vì không xem được trang cuối, phần kịch bản nàng đọc được cũng chỉ đến lúc Tô Tử Ngưng trở thành trưởng lão Ma tộc, quyền khuynh trời đất, chiếm cứ một phương thế lực tại Lạc Thủy Chi Tân. Tu Chân giới cùng Ma Tộc tuy có giao tranh nhưng cũng không xảy ra xung đột lớn. Vậy những điều Bạch Liễm kể, lại có ý nghĩa gì?
Thế nhưng hai nàng đều hiểu rất rõ ràng, kịch bản các nàng biết được về thế giới này đã sớm sụp đổ, hướng đi hoàn toàn khác biệt. Chí ít, việc Tần Mặc Hàm xuất hiện, chính là biến số lớn nhất.
Tần Mặc Hàm nhíu mày lại: "Nhị sư tỷ, tỷ muốn trở về báo lại Vô Cực Tông sao?"
Nhạc Phồn cũng có chút ngột ngạt, nàng chậm rãi thở hắt ra: "Thà rằng tin là có, không thể tin là không. Lần này Ma tộc hành động thực sự quá khác thường, ta trước sẽ đi tìm sư phụ thương lượng. Không phải vậy, ta sợ sẽ hại Bạch Liễm."
Tần Mặc Hàm nhẹ gật đầu: "Muội sẽ trở về cùng người trong gia tộc thương nghị, dù sao hiểu biết của chúng ta về Ma tộc rất kém so với thế hệ trước, có lẽ chúng ta đã bỏ qua điều gì đó."
Nhạc Phồn mặt mũi tràn đầy cảm kích: "Sư tỷ cám ơn muội."
"Nhị sư tỷ khách khí, chuyện này đều là bổn phận của chúng ta, thân là người trong Tu Chân giới, Mặc Hàm sao có thể không quan tâm đến."
Đưa tiễn Nhạc Phồn, Tần Mặc Hàm cùng Tô Tử Ngưng đều có chút trầm mặc, sau một hồi Tần Mặc Hàm mới nói khẽ: "Ma tộc trắng trợn nhằm vào hậu nhân của các vị tiền bối năm đó tham gia trận đại chiến, nếu lời Bạch Liễm kể là thật, như vậy vị thủ lĩnh này tất nhiên liên quan chặt chẽ đến trận đại chiến đó, khả năng sẽ là một trong lục đại hộ pháp, thế nhưng bốn người đã chết, hai người kia chúng ta đều đã biết. Phải chăng vị thủ lĩnh mà họ nói....chính là Ma Đế?"
Tầm Mặc Hàm quay đầu nhìn Tô Tử Ngưng, Tô Tử Ngưng sắc mặt có chút khó coi, nàng lắc đầu: "Ta trước ở Mai Cốt Chi Địa nhìn thấy qua tàn ảnh trận đại chiến kia, Ma Đế đích thật đã chết. Có điều bốn vị hộ pháp cũng không phải đều chết tại Mai Cốt Chi Địa, không cách nào xác định được bọn họ khả năng còn sống sót hay không." Nàng tại Mai Cốt Chi Địa đợi lâu như vậy, cơ hồ tận mắt chứng kiến trận đại chiến kia, cho nên kết quả nàng kỳ thật biết đến không sai biệt lắm. Ma Đế quấn đấu cùng nữ tử áo trắng kia, mười phần thảm liệt, tàn ảnh cuối cùng là cảnh Ma Đế cùng vị bạch y nữ tử vỡ vụn ở một chỗ, hẳn là đồng quy vu tận. Riêng lục đại hộ pháp, hai người bỏ mạng tại Mai Cốt Chi Địa, hai người tử thương trên đường trốn về Ma giới, nhưng nàng cũng vô pháp xác định.
"Nàng thấy được Ma Đế? Vậy Tần gia tiên tổ, nàng hẳn cũng là nhìn thấy được?" Tần Mặc Hàm nghe nàng kể qua, nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
"Ân, bất quá khiến ta vô cùng kinh ngạc nha, Tần gia tiên tổ của nàng là một vị nữ tử phong thái bất phàm, mà vị Ma Đế kia, cũng là nữ tử, ta vốn tưởng rằng Ma Đế là một đại nam nhân cực kỳ hung ác."
"Nữ tử?" Tần Mặc Hàm cũng không ngờ tới, lập tức ngẩn người, bất quá, trong ghi chép đều viết là Ma Đế, cũng chưa từng đề cập qua là nam hay là nữ.
"Ừ, dù thấy không rõ khuôn mặt, bất quá kia một thân chiến y màu đỏ, dáng người mảnh khảnh, tất nhiên là nữ tử."
Tần Mặc Hàm nghe xong chỉ cảm thấy trong lòng có chút xúc động, trong đầu đột nhiên hiện lên một thân ảnh màu đỏ quen thuộc, thoáng qua liền biến mất. Cảm giác đau xót này đột nhiên ập tới, không làm sao hiểu được, nàng nhíu nhíu mày lại, vẫn là đem tâm tư đặt ở trong chính sự.
Năm đó các vị tiền bối tham gia trận đại chiến không còn sống mấy người, ngoại trừ lão tổ Văn Nhân gia may mắn còn sống trở về, toàn bộ đều đã chết, nhưng hiện tại Văn Nhân gia vị kia cũng đã tọa hóa, trên đời liền không còn bất kỳ ai có thể hiểu rõ chuyện này.
Không muốn Tô Tử Ngưng quá mức hao tổn tinh thần, Tần Mặc Hàm mặc dù cũng lo lắng, nhưng vẫn an ủi lấy nàng, để nàng tạm thời nghỉ ngơi.
"Tử Ngưng, sắc trời không còn sớm, có muốn hay không ăn một chút gì?" Tần Mặc Hàm khẽ cười nói.
Nghe được có ăn, Tô Tử Ngưng lập tức phấn khởi: "Chúng ta ăn cái gì?"
Tần Mặc Hàm thích nhất dáng vẻ nàng thời khắc này, đôi mắt sáng lấp lánh, lại vui vẻ chờ mong, như đứa trẻ nhỏ ngoan ngoãn đòi ăn, phảng phất tất cả sầu lo đều tan biến. Tần Mặc Hàm có chút trêu ghẹo nàng: "Nói nàng ăn hàng, quả thật không sai."
Tô Tử Ngưng nhướng mày cười, cầm tay của nàng tại lòng bàn tay xoa nắn lấy: "Đó cũng là vì nàng nuông chiều ta, dung túng ta dựa vào."
Trên gương mặt nàng tràn đầy ý cười tươi đẹp, lộ ra cỗ phong tình quyến rũ khó nói nên lời, lại không hề giống với người phàm tục, nàng quyến rũ mà đường hoàng mỹ lệ đến cực điểm. Tần Mặc Hàm có chút thất thần, Tô Tử Ngưng bây giờ phong tình xinh đẹp giống hệt như Chấp Mặc trong mơ, bất quá vẫn có điểm khác biệt, Chấp Mặc khi đó nồng đậm khí tức tang thương, mặc dù nàng ấy tận lực che giấu đi lãnh diễm sắc bén, nhưng vẫn giấu không được cỗ hắc ám âm trầm quanh người, dù Chấp Mặc đối với nàng dịu dàng quan tâm hết mực, vẫn lộ ra khí thế bức người, thậm chí có chút tính xâm lược áp đảo nàng.
Những điều này lại không hề xuất hiện trên người Tô Tử Ngưng, thậm chí lúc ở trên Vô Tận Đảo, Tô Tử Ngưng lệ khí bộc phát cũng không tang thương bằng Chấp Mặc, thế nhưng nhìn chung là càng ngày càng giống đến không lý giải được. Năm đó Tô Tử Ngưng chém đinh chặt sắt phủ nhận nàng ấy là Chấp Mặc, lần nữa xông lên đầu, Tần Mặc Hàm lúc ấy vì muốn nhanh chóng dỗ dành người thương, nên tạm thời gác chuyện này sang bên, bây giờ nàng lại có chút không xác định rồi.
Nàng yên tĩnh nhìn Tô Tử Ngưng, thời gian qua nàng ấy cùng nàng ở bên nhau, thật sự là vui vẻ ấm áp, nàng ấy đối người ngoài vô tình lãnh đạm, nhưng đối nàng trước sau luôn luôn nhu thuận, loại đặc thù khác biệt này lại đem khiến cho Tần Mặc Hàm cảm giác vô cùng hài lòng. Vô luận nàng ấy có phải Chấp Mặc hay không, hiện tại nàng yêu thích người trước mắt này, đã không thể nghi ngờ.
Hai người thân mật dính vào nhau một trận xong, Tần Mặc Hàm liền đi phòng bếp chuẩn bị mỹ thực dỗ dành người trong lòng, Tô Tử Ngưng nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, trong mắt ý cười lưu luyến dịu dàng, sau một hồi nàng thu ý cười, hít một hơi thật sâu.
Gần nhất nàng vẫn luôn do dự, muốn kể hết cho nàng ấy nghe chuyện nàng trọng sinh, thế nhưng nàng có chút lo lắng, đoạn tình cảm hoang đường của nàng cùng Văn Nhân Thu, nàng không muốn đề cập đến chút nào. Trước kia chẳng qua là cảm thấy chính mình ngu ngốc, nhưng sau khi cùng Tần Mặc Hàm ở bên nhau, mỗi lần nhớ tới đoạn ký ức kia nàng lại cảm thấy có lỗi với Tần Mặc Hàm, chỉ là nếu nàng không kể tất cả, lại giống như nàng đang chối bỏ tội ác của mình. Nàng cũng không biết phải làm sao bây giờ, từ lúc nàng nhận ra mình yêu thích Tần Mặc Hàm, trong lòng luôn nhịn không được cảm thấy hối hận vì lúc ở Vô Cực Tông đã đối nàng ấy không thật lòng, mà loại cảm giác hối hận này, từ sau khi nàng Kết Đan càng trở nên cổ quái.
Hơn nữa, nàng là một linh hồn mấy trăm tuổi được trùng sinh trở lại, thường ngày vẫn giả bộ ngoan ngoãn đáng thương trước Tần Mặc Hàm, được nàng ấy cưng chiều đến ngày càng phát ra ấu trĩ, nếu nàng ấy biết được chân tướng rồi, có thể hay không sẽ trách nàng, hoặc cảm thấy trong lòng khó chịu? Dù sao, bị một cô nương mười mấy tuổi lừa gạt, so với bị một lão gia hỏa tám trăm tuổi lừa gạt, tính chất hoàn toàn khác biệt.
Nàng càng nghĩ càng rối rắm, nàng biết Tần Mặc Hàm đối với nàng tốt đến mức nào, thế nhưng nàng vẫn lo sợ nàng ấy biết rồi, sẽ tức giận khổ sở. Trong lòng rầu rĩ, thẳng đến khi bóng người quen thuộc bưng một cái cốc sứ đi vào, Tô Tử Ngưng mới miễn cưỡng lộ ra ý cười: "Nhanh như vậy?"
Tần Mặc Hàm ngước mắt nhìn Tô Tử Ngưng, phát hiện mặt nàng ấy có gì đó không đúng, nếu đổi lại là ngày thường, nàng ấy sớm đã dính lại đây đùa giỡn một phen. Bất quá nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ là đem cốc sứ màu trắng đặt ở trước mặt nàng ấy: "Không nhanh, bất quá đây là lần thứ nhất ta làm, nàng nếm thử xem có thích hay không."
Từ khi nàng dung nhập người hồn, một tay trù nghệ dĩ nhiên theo đó trở về, trước đây nàng đều theo đúng quy cách mà chế biến, nhưng thế giới này nguyên liệu nấu ăn khác biệt, rất nhiều thứ nàng còn đang tìm tòi thay thế. Nàng cùng Tô Tử Ngưng ở bên nhau lâu như vậy, hiển nhiên hiểu được nàng ấy rất yêu thích thưởng thức mỹ vị. Lần kia mặc dù trêu chọc nàng ấy ăn hàng, nhưng trong lòng nàng ẩn ẩn đau xót, bởi vì nàng ấy từ nhỏ bị người đối xử tệ, thường xuyên phải chịu đói, cho nên càng thêm trân quý thức ăn.
Nghĩ đến ngày xưa Tô Tử Ngưng cực khổ sống ở Tô phủ, nàng ấy rõ ràng là dòng chính Tô gia, chỉ vì là ngũ linh căn nên bị Tô phủ chán ghét mà vứt bỏ. Bọn họ còn không quan tâm rằng, vị tiểu thư chưa Tích Cốc vẫn cần được ăn uống đầy đủ. Đến mức Tô Tử Ngưng chỉ có thể trộm dùng thức ăn của hạ nhân, hoặc là nhẫn nhịn chịu đói, khi đó nàng ấy quá nhỏ bé yếu ớt, lại không dám phản kháng, thời gian dài chịu khổ như vậy hao tổn tinh thần thể xác đến mức nào.
Tần Mặc Hàm một lòng muốn nuôi tốt nàng dâu, sau khi nàng xuất quan liền một mực suy nghĩ cách làm đồ ăn ngon, trong lòng có bài bản, liền nghiên cứu được rất nhiều nguyên liệu mới mẻ, hôm nay làm món này, thật ra ở thế kỉ 21 đơn giản gọi là trái cây sữa tươi, nhưng nơi này vốn không có sữa, cũng may là nàng tìm thấy một loại linh quả có thể ép ra chất nước thơm ngọt màu trắng đục tựa như dừa sữa, cho nên mới cất công làm món này dỗ dành nàng dâu.
Tô Tử Ngưng nhìn dáng vẻ kia của nàng, cũng tạm thời quên đi phiền muộn trong lòng, tiến tới đem nắp mở ra, nhìn thấy đồ vật bên trong, nàng nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, hiếu kỳ hỏi: "Đây là linh quả sao, ta còn chưa thấy qua dạng này?" Dứt lời, nàng lại nhìn kỹ một chút, các loại linh quả được cắt thành khối nhỏ nhắn màu đỏ, màu vàng, màu xanh lục, thịt quả hỗn hợp cùng một chỗ, được nước dùng màu trắng sữa bao bọc lại, mang theo hương vị mê người, thật sự đẹp mắt.
"Ừ, kỳ thật đây chỉ đơn giản là linh quả dầm, có điều nơi này không ai ăn như vậy, nàng nếm thử xem ăn có quen hay không."
Tô Tử Ngưng cầm muỗng múc một ngụm, đây đều là những linh quả nàng đã thấy qua, thế nhưng vào tay Tần Mặc Hàm chế biến, mùi vị lại rất kỳ diệu, có chút thanh lạnh, thịt quả vốn là có chút chua ngọt, được dầm trong loại nước dùng màu trắng đục, khi ăn cùng nhau tạo nên cỗ hương vị khó tả, thơm ngọt thuần hậu, ăn vào mười phần thư thích. Nàng ăn xong một ngụm lại tiếp một ngụm, liên tục gật đầu, mấy giọt sữa đọng lại bên môi nàng, nàng cũng không có phát giác. Mải mê thưởng thức, nàng cũng không quên đút cho Tần Mặc Hàm: "Ăn thật ngon, có chút băng lành lạnh, cảm giác đặc biệt tốt."
Tần Mặc Hàm hơi hơi nở nụ cười: "Nàng thích liền tốt, ta còn sợ nàng ăn không quen." Hé miệng tiếp Tô Tử Ngưng đút cho nàng, Tần Mặc Hàm cũng nếm thử, mùi vị dừa sữa quả thật không sai, bất quá vẫn so ra kém chính tông dừa sữa cùng sữa bò. Nơi này dĩ nhiên không có sữa bò, chỉ là nàng tình cờ phát hiện loại linh quả mọng nước cảm giác rất thuần, hương vị như dừa sữa, liền mang về ép lấy nước, hiệu quả cũng không tệ lắm.
"Nàng làm món gì cũng ăn thật ngon, nào có ăn không quen. Bất quá nước dùng màu trắng này chế biến như thế nào?" Tô Tử Ngưng tiếp tục đút cho nàng, lại nhịn không được hỏi nàng.
Tần Mặc Hàm có chút buồn cười: "Đó là bạch trân quả, nơi này vốn không có nhiều người ăn." Dứt lời nàng lại có chút bất đắc dĩ, cầm khăn lau miệng cho Tô Tử Ngưng: "Nàng đấy, thật giống như đứa trẻ."
Nghe nàng nói như vậy, Tô Tử Ngưng dừng một chút, nhìn xem Tần Mặc Hàm: "Nàng một mực chiếu cố ta, là bởi vì nàng cảm thấy ta nhỏ tuổi hơn nàng sao?"
Tần Mặc Hàm có chút sững sờ: "Nàng vì sao lại hỏi như vậy?"
Tô Tử Ngưng buông muỗng trong tay xuống, nghiêm túc nói: "Bởi vì nàng giống như quá cưng chiều ta rồi, trước kia ở Vô Cực Tông cũng vậy, chuyện gì nàng cũng sẽ làm giúp ta, hiện tại càng là như thế."
Tần Mặc Hàm trầm mặc một lát, Tô Tử Ngưng mím môi: "Nếu như ta lúc trước không phải một người yếu ớt để người khi dễ, ta vốn có thể tự bảo hộ chính mình, ta cũng không phải ....." Còn chưa nói xong, Tô Tử Ngưng liền ngừng nói, trong lòng thở dài, nàng đây không phải đang nói những lời ngu ngốc sao, ngày trước nếu Tần Mặc Hàm không ngộ nhận nàng là Chấp Mặc, nàng ấy sao có thể đối tốt với nàng, cái này giả thiết đối với Tần Mặc Hàm cũng không công bằng.
Chủ đề lại kéo tới chuyện trước đây hai người còn khúc mắc, Tần Mặc Hàm nhìn nàng ngồi ở kia trầm mặc không nói, vừa muốn mở miệng, Tô Tử Ngưng lại ngẩng lên ảo não nói: "Xin lỗi, ta cũng không biết làm sao vậy, ta lại nói lung tung. Nàng tốt như vậy, ta lại ở đây làm ra vẻ."
"Tử Ngưng, nàng đang lo lắng điều gì?" Tần Mặc Hàm phát giác được sự bất an của nàng kia, Tô Tử Ngưng mặc dù ở trước mặt nàng thỉnh thoảng sẽ bộc lộ tính trẻ con, thế nhưng cũng không phải là thật ngây thơ, nếu không cũng không lâu như vậy mới tin tưởng tình cảm của các nàng. Chỉ là bây giờ, nàng ấy rõ ràng đã tín nhiệm nàng. . . Tín nhiệm. . . Tần Mặc Hàm đột nhiên sững sờ, nàng tựa hồ một mực không để ý đến một vấn đề, Tô Tử Ngưng vì cái gì trước đó sẽ đối với nàng cảnh giác đến như vậy?
Tô Tử Ngưng do dự, đã thấy Tần Mặc Hàm nhíu mày lại, ánh mắt có chút cổ quái mà nhìn mình, lập tức trong lòng càng thêm bất an, đối với vấn đề kia, nàng cũng không biết phải làm sao nói rõ.
Tần Mặc Hàm tựa như bừng tỉnh đại ngộ, suy nghĩ như được ánh sáng mãnh liệt chiếu rọi vào, đột nhiên sáng tỏ. Nàng lập tức đem tất cả mọi chuyện liên kết lại, Tô Tử Ngưng rõ ràng khác biệt với trong tiểu thuyết. Nàng ấy sớm liền giải trừ phong ấn Càn Khôn Phiến, cũng không một chút nào sợ hãi mà tiến vào Mai Cốt Chi Địa, tu vi rất nhanh đã đạt đến Trúc Cơ. Ngày đó tại Lạc Nhật Phong, nàng ấy ở trong rừng lén lút bày trận pháp, tu luyện Tinh Thần Quyết. Còn có giữa đôi lông mày nàng ấy luôn lộ ra cảm giác tang thương, lúc nổi giận cũng không che giấu được sát khí hung tàn...Thái độ đối Văn Nhân Thu mười phần là chán ghét....
Thấy Tần Mặc Hàm ánh mắt nặng nề, không nói câu nào, biểu hiện trên mặt càng ngày càng phức tạp, Tô Tử Ngưng có chút luống cuống: "Mặc Hàm, ta. . . Ta chỉ là. . ."
Sự hoảng loạn của Tô Tử Ngưng rơi vào trong mắt Tần Mặc Hàm, nguyên bản tâm tình rối rắm không biết phải làm sao, lại càng phát ra đau buốt. Thì ra....nàng ấy sớm đã trải qua toàn bộ bi kịch kia, nàng ấy biết rõ sau khi Tiên Khí bại lộ sẽ bị người khắp nơi đuổi giết, biết rõ nỗi tuyệt vọng cùng thống khổ khi rơi vào Mai Cốt Chi Địa, vậy mà vẫn quyết định ra tay cứu nàng, còn mang theo người hồn của nàng một lần nữa đi vào nơi luyện ngục đáng sợ kia!
Tầm Mặc Hàm tim đau dữ dội, vành mắt đỏ bừng, nhìn xem Tô Tử Ngưng sắc mặt tái nhợt, liền đưa tay đem người mãnh liệt ôm vào trong ngực. Nữ nhân ngốc này, bị người lừa cả một đời, hại cả một đời, vậy mà bởi vì chính mình đối tốt với nàng ấy, nàng ấy liền không quản một lần nữa rơi vào thảm kịch, mà đem trọn vẹn tín nhiệm trao cho nàng.
Tô Tử Ngưng bị nàng ôm đến nhanh đau, mặc dù có chút sững sờ, thế nhưng một trái tim tràn đầy sợ hãi phút chốc được người dỗ dành an ổn, nàng dâu còn quyến luyến ôm nàng, chắc chắn sẽ không rời bỏ nàng. Nàng do dự nửa ngày, Tần Mặc Hàm ôm nàng ôm rất chặt, tuy nói có chút không thoải mái, nhưng lại rất an tâm, nàng ẩn ẩn đoán được, Mặc Hàm thông minh như vậy, hẳn là đã phát hiện ra chuyện gì rồi.
Sau một hồi cái ôm ấm áp này cũng nới lỏng chút, bên tai vang lên tiếng nói nghẹn ngào của Tần Mặc Hàm, mang theo dày đặc giọng mũi: "Nàng đều đã tín nhiệm ta, vì cái gì không kể tất cả cho ta biết? Chỉ cần tình cảm nàng dành cho ta không phải giả, ta tuyệt đối sẽ không buông ra nàng."
Tô Tử Ngưng con ngươi đột nhiên đỏ lên, nàng ngẩng đầu, đem nước mắt bức trở vào, tiếng nói mang theo tia nức nở: "Ta bây giờ là triệt để tín nhiệm nàng, thế nhưng, ta không tin chính ta. Tần Mặc Hàm, nàng quá tốt rồi." Nàng ấy tốt đến mức, trong đáy lòng Tô Tử Ngưng nhịn không được sợ hãi, nàng sợ rằng mình sẽ không xứng có được Tần Mặc Hàm.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả quân thần tốc ngả bài.
Tô Tử Ngưng một mực không chịu nổi, đem toàn bộ sự tình nói rõ, khóc nức nở để nàng dâu đến an ủi nàng.
Tô Tử Ngưng: Ôm lấy nàng dâu khóc chít chít
Tần Mặc Hàm: Khóc chít chít ôm nàng dâu