Xuyên Sách Thành Mẹ Ruột Nữ Chính

Chương 2




3

Gần một tháng rồi không gặp lại Tần Dữ.

Anh ấy là người ra quyết định của công ty, chắc hẳn rất bận rộn.

Theo trí nhớ của tôi, chính sự quấn quýt và bám đuôi Tần Dữ của Ông Lan đã khiến anh ngày càng chán ghét cô hơn. Nhưng vì chuyện của Tiểu Tần San, vẫn không thể tách rời khỏi Tần Dữ được.

Bé vừa bước qua sinh nhật lần thứ sáu, trường tiểu học trong khu đã bắt đầu làm thủ tục nhập học, cần một số thông tin cá nhân của Tần Dữ.

Tôi sắp xếp lại lời nói sau đó gọi điện thoại cho anh ấy.

Giọng anh có chút mất kiên nhẫn: "Alo."

"Tần Dữ, là tôi. San San phải đi học tiểu học rồi, cần anh làm một vài thủ tục..."

“Bây giờ tôi đang bận, cô tự đến công ty đi.” Anh ấy vội vàng ngắt lời tôi, nhanh chóng cúp điện thoại.

Tôi giận dữ thu dọn hồ sơ nhập học.

Sau đó giao Tiểu Tần San cho một người hàng xóm chăm sóc, rồi bắt taxi đến công ty của Tần Dữ.

Cặp đôi này trong nguyên tác rốt cuộc có bao nhiêu xa lánh vậy?

Tôi không khỏi suy nghĩ.

Cho dù là chuyện về con gái, cũng khó khơi dậy hứng thú của Tần Dữ sao?

Tầng 16, phòng trong cùng.

Nó như khắc sâu trong đầu tôi vậy.

Có lẽ bởi vì tôi đến đây thường xuyên nên quầy lễ tân không ngăn tôi lại.

Lúc đẩy cửa vào, Tần Dữ chỉ từ trên bàn làm việc ngước mắt nhìn tôi, rồi lại cúi đầu thật nhanh.

Trên bàn làm việc của anh ấy có rất nhiều hồ sơ, biên bản, sổ sách đầy ắp, anh ấy cần đích thân xử lý.

"Ngồi xuống đợi tôi."

Anh ấy tiếp tục vùi đầu vào viết lách.

Giọng anh khàn khàn, trông hơi mệt mỏi.

Tôi không dám nói lời nào, chỉ lặng lẽ đi đến sô pha ngồi xuống.

Lấy các hồ sơ nhập học đã mang theo và bắt đầu phân loại.

Những phần cần chữ ký của Tần Dữ đều được đặt sang một bên và cố định bằng kẹp để anh ấy không bị bực mình khi nhìn vào chúng.

Khi tất cả những điều này được làm xong, có một tiếng gõ cửa văn phòng rõ ràng.

Một người phụ nữ trẻ mặc váy và đi giày cao gót bước vào. Tóc cô ta búi cao, để lộ chiếc cổ mảnh khảnh, trông gọn gàng và chuyên nghiệp.

“Anh Tần, đây là bài phát biểu của cuộc họp ngày mai, mời anh xem.” Vừa nói, cô ta vừa đưa hai văn kiện cho anh.

Tần Dữ nhận lấy, dùng bút gel khoanh tròn vài chỗ, bảo cô ta sửa lại câu chữ một chút.

Không giống như khi nói chuyện với Ông Lan, thái độ của Tần Dữ đối với cô ta hiển nhiên là khách sáo hơn rất nhiều.

Tôi lục lọi trí nhớ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra.

Người phụ nữ này là Đặng Giai, cô ta là thư ký của Tần Dữ.

Cô ta rất có năng lực và tham vọng trong sự nghiệp, thường xuyên tăng ca làm việc ở công ty cho đến tận đêm khuya.

Rất được sự tán thưởng của Tần Dữ.

Việc Ông Lan và Tần Dữ cãi nhau vì cô ta không phải là không có căn cứ.

Sau khi Tần San vào cấp ba, Ông Lan và Tần Dữ ngày càng trở nên xa cách hơn.

Lúc này, do một lần tình cờ, Đặng Giai đã nhìn thấu được nguy cơ khủng hoảng có thể xảy ra của công ty, mối quan hệ của cô ta với Tần Dữ nhanh chóng xích lại gần nhau hơn.

Cô ta đã lợi dụng mối quan hệ này để bày tỏ tình cảm của mình với Tần Dữ.

Còn Tần Dữ lúc nào cũng nghĩ đến sự cống hiến của cô ta cho công ty, cuối cùng cũng đồng ý với Đặng Giai.

Bây giờ nghĩ lại, cuộc đời của Ông Lan xứng đáng với ba từ "bia đỡ đạn".

Dù con gái cô là nữ chính nhưng cuối cùng lại có một kết cục buồn.

Còn người đàn ông mà cô theo đuổi cả đời cuối cùng đã bỏ rơi cô và đến với người khác.

“Đang nhìn cái gì vậy?” Tần Dữ kẹp cái bút giữa ngón tay, gõ gõ trên bàn, cau mày nhìn tôi.

Giọng anh không hài lòng.

Vừa rồi tôi đã phân tâm quá lâu nên không nhận ra rằng Đặng Giai đã rời đi rồi.

Tôi ôm đống hồ sơ nhập học đã sắp xếp xong đi đến bên cạnh Tần Dữ.

“Cái này, còn cái này nữa, ký vào đây.” Tôi chỉ cho anh ấy chỗ cần phải ký.

“Chỉ có vậy?” Tần Dữ rất nhanh đã viết xong.

"Phần còn lại tôi đã phân loại xong cho anh rồi, anh viết theo cái này là được rồi."

Ông Lan thường xuyên có bệnh hay quên, điều này khiến hai người tranh cãi vì một số vấn đề nhỏ nhặt.

Để tránh tình huống này, tôi lập một danh sách những thứ cần chuẩn bị trước và đặt chúng trước mặt Tần Dữ trong nháy mắt.

Tần Dữ cầm tờ giấy suy nghĩ một chút, dường như không hiểu. Cuối cùng nhìn chằm chằm vào tôi, hỏi: "Ông Lan, tôi có nên nói cô đổi cách làm rồi?"

4

Tôi thầm trợn mắt trong lòng.

Chẳng lẽ tôi có nhiều dã tâm đến thế sao.

Còn không phải hy vọng là một vai phụ bi kịch, nửa sau của cuộc đời sẽ suôn sẻ hơn chút thôi sao.

Thấy tôi không trả lời, Tần Dữ thôi không thèm châm chọc tôi nữa.

Anh ấy hẹn tôi ngày mai gặp mặt, sẽ đi ô tô đến đón tôi và Tần San.

Trước khi đi, anh ấy không quên nhấn mạnh: "Mang theo đầy đủ hồ sơ, tôi không muốn một thủ tục nhập học đơn giản mà phải đi hai lần."

Về đến nhà, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không tính đến tính khí cứng rắn của Tần Dữ, anh ấy thực sự nên được coi là một người yêu tuyệt vời.

Nhà giàu, đẹp trai, biết tiến biết lùi, thái độ cũng không có gì quá đáng.

Chỉ là quan hệ có con với nhau thôi, không thể ân ân ái ái như những cặp đôi khác được.

Vừa nghĩ đến đó, Tiểu Tần San đã chạy tới và nhanh chóng nhào vào vòng tay của tôi.

Lộ ra cái đầu lông xù hỏi: "Hôm nay mẹ có gặp được bố không ạ?"

"Gặp được rồi."

Ánh mắt Tiểu Tần San bỗng trở nên lo lắng: “Mẹ không cãi nhau với bố chứ?”

Tôi cười phá lên: "Làm sao có thể? Bố quan tâm đến San San như vậy, còn nói sáng mai sẽ đến đón con đi thăm trường mới đấy."

Khi Tiểu Tần San nghe nói rằng bé có thể gặp bố mình vào ngày mai, bé ngay lập tức nhảy ra khỏi lòng tôi vì vui mừng.

Hai lúm đồng tiền trên má rất dễ thương.

“Mẹ ơi, San San vui quá.” Bé ôm lấy cổ tôi, muốn hôn tôi lần nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tần San tỉnh lại.

Bé túm lấy người tôi, chọc chọc vào trán tôi: “Mẹ, đồ lười biếng nhỏ, mau dậy đi.”

Tôi lấy đồng hồ báo thức ra và thấy chỉ mới bảy giờ.

Trẻ con đều năng động vậy sao?

Tôi mơ hồ trả lời: "San San, ngoan, để mẹ ngủ một lát."

Ai biết Tiểu Tần San sẽ không chút do dự dạy dỗ tôi: "Mẹ làm sao có thể như vậy chứ, một lát nữa bố sẽ tới. Mẹ còn không có dậy trang điểm, có phải là quên rồi không?!"

Tôi mơ màng bò ra khỏi giường.

Xin đấy, Tần Dữ đến trưa mới tới.

“Sam San.” Tôi gõ nhẹ chóp mũi của bé: "Con nghiêm túc quá đấy.”

Không biết có phải đã lâu không gặp Tần Dữ hay không, nhưng Tiểu Tần San rất quý trọng lần gặp mặt này.

Bé lấy tất cả những chiếc váy nhỏ yêu thích của mình ra và thử từng chiếc một.

Tần Dữ không hề đối xử tệ bạc về mặt vật chất với hai mẹ con.

Ông Lan không có việc làm, nhưng bọn họ được ăn ở đầy đủ.

Có vô số váy đủ kiểu dáng, màu sắc dành cho hai người.

Tôi xem đến nỗi hoa mắt, tùy tiện chỉ vào một cái váy: "Chọn cái này đi."

Váy công chúa màu hồng.

Tiểu Tần San bĩu môi, do dự thay quần áo.

Bé vẫn còn là một đứa trẻ và không có nhiều ý kiến, sau khi nghe tôi thích, qua một lúc bé cũng vui vẻ nói rằng nó đẹp.

Sau khi Tiểu Tần San sửa soạn tốt cho bản thân, bé bắt đầu quan tâm đến tôi.

"Mẹ, hôm nay mẹ mặc gì vậy?"

"Mẹ, hôm nay mẹ có muốn tô màu son này không?"

"Mẹ, sao tối qua mẹ không sơn móng tay vậy?"

Giống như một con robot nhỏ huyên thuyên.

Tôi bất đắc dĩ ôm Tiểu Tần San vào lòng: "San San, nhân vật chính hôm nay là con, mẹ chỉ đi cùng con đến trường xem một chút thôi."

Tiểu Tần San lắc đầu như trống lắc: "Không, không, không. Bố không thích phụ nữ luộm thuộm."

"Con gái mỗi khi ra ngoài đều phải ‘xinh đẹp rạng rỡ’."

"Nếu mẹ làm bố không vui, chúng ta sẽ không bao giờ được gặp lại bố nữa."

Khi bé nói điều này, giọng điệu của bé rất nghiêm túc, đôi mắt mở to, như thể đang dạy dỗ tôi vậy.

Tôi nhớ rằng khi tôi sáu tuổi, tôi đã chiến tranh lạnh với người bạn thân nhất của mình trong ba ngày ở trường mẫu giáo vì một tấm thẻ Pokémon.

Còn bây giờ.

Một cô bé cũng mới sáu tuổi lại có thể chỉ tay nói cho tôi biết cách giữ trái tim của bố mình.